Cái Giá Phải Trả - Chương 1
1.
Đêm ba mươi Tết, Hạ Yến An hẹn nhóm bạn thân đi “đếm ngược đón giao thừa”.
Tôi đang mang thai bảy tháng, nên ở nhà.
Gần tối, tôi nhận được tin nhắn từ anh ta, kèm theo một địa chỉ.
“Vợ ơi, anh có điều bất ngờ dành cho em.”
Tôi mang bụng bầu, hấp tấp chạy tới hội sở – lòng đầy trông đợi.
Nhưng thứ tôi nhận được, là một gáo nước lạnh hắt thẳng vào tim.
Phòng bao mờ mịt khói thuốc, mùi rượu và nước hoa nồng nặc, tiếng nhạc ồn ào, tiếng cười khả ố.
Bên trong là một cảnh tượng khiến tôi gần như ngừng thở.
Cô thư ký nhỏ của Hạ Yến An – Dương Lệ Lệ – đang đỏ mặt, ánh mắt mơ màng ngồi trên đùi chồng tôi, tà váy xẻ cao đã bị kéo lên đến eo, lộ rõ bờ vai trần.
Chiếc sườn xám đỏ ấy… chính là bộ váy cưới năm xưa anh ấy đặt riêng cho tôi, nhờ thợ thủ công Tô Châu thêu tay từng đường chỉ.
Nó là duy nhất, độc quyền.
Thế mà giờ… anh ta lại lén đem cho người khác mặc để tìm cảm giác mới lạ.
Vòng eo trắng nõn của Dương Lệ Lệ, phơi ra ngay trước mắt tôi, như một con dao đâm thẳng vào lòng.
“Anh Hạ, nhẹ chút… đau quá~”
“Cái đồ hồ ly miệng nói không, thân thể thì lại dính lấy người ta cả ngày. Còn giả vờ ngây thơ làm gì?”
Bọn họ ôm hôn nhau giữa bao ánh mắt, như chốn không người.
Mấy người bạn của Hạ Yến An cũng ôm từng cô, vừa xem vừa cười cợt.
Lúc ấy tôi mới hiểu, tin nhắn “bất ngờ” kia, không phải do Hạ Yến An gửi tới.
Mà là một màn dàn dựng.
Một màn “cắm sừng công khai” dưới danh nghĩa tiệc tùng đón năm mới.
Một tên bạn của Hạ Yến An bật cười, nhếch mép trêu chọc:
“Sườn xám đỏ của em dâu hôm nay quá gợi cảm! Bảo sao anh Hạ bỏ cả vợ bầu ở nhà để tới đây đón ‘giao thừa’ với em!”
Hạ Yến An siết chặt eo Dương Lệ Lệ, cười cười nhả khói thuốc:
“Lấy vợ thì lấy người hiền, còn muốn ‘vui vẻ’ thì phải chọn đứa biết chiều. Có mấy kiểu mà vợ tôi làm được đâu? Cô ta gò bó lạnh như đá, mà tôi thì là đàn ông, cũng có nhu cầu giải tỏa chứ?”
“Huống hồ từ lúc có bầu, cô ta béo như con heo.
Lôi thôi, nhếch nhác, nhìn là muốn ói. Đâu có được như Lệ Lệ, vừa nóng bỏng, vừa biết chiều chuộng.”
Dương Lệ Lệ bĩu môi, tay vẽ vòng tròn trên ngực Hạ Yến An, giả vờ đáng yêu trách móc:
“Anh Hạ ghét ghê~ Anh xem em là gì chứ… Em là con gái nhà lành nha~”
“Ừ ừ, ngoan. Gái ngoan của anh. Chúc mừng năm mới.”
Nói rồi, Hạ Yến An lấy từ túi ra một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, nhét thẳng vào cái váy xộc xệch của cô ta.
Cô ta ôm chặt lấy cổ anh ta, cười nũng nịu như mèo được vuốt lông.
Một người bạn khác cố ý trêu:
“Anh Hạ liều thật đấy, không sợ vợ biết rồi đòi ly hôn sao?”
Hạ Yến An phẩy tay, chẳng thèm bận tâm:
“Biết thì sao? Cô ta yêu tôi đến chec, lại đang có thai, cô ta rời đi được chắc?”
Tiếng cười, tiếng ly cụng, và cả những âm thanh ám muội bắt đầu vang lên.
Tôi đứng bên ngoài, ruột gan quặn thắt, dạ dày như bị bóp nghẹt lại.
Mặt tái nhợt, tôi đẩy cửa bước vào — tiếng mở cửa phá tan tiếng cười trong phòng.
Hạ Yến An vội vàng chụp lấy chiếc áo khoác trên sofa, che lên người Dương Lệ Lệ.
Tôi cười lạnh, siết chặt nắm tay, giận đến run người:
“Sao thế? Cô ta dám ngồi lên đùi anh giữa chốn đông người, mà lại sợ bị lộ vai à?”
“Em đừng ăn nói bừa bãi, con gái người ta da mặt mỏng lắm.”
Dương Lệ Lệ được anh ta ôm chặt trong lòng, không quên ngoảnh đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khiêu khích:
“Chị dâu à, tụi em đang canh giao thừa mà~ Tiễn năm cũ, đón năm mới. Người mới thay người cũ, chị phải thông cảm chứ!”
Mọi người trong phòng vội vã làm bộ hòa giải, liên tục đưa mắt ra hiệu, cố gắng giúp Hạ Yến An xuống nước.
“Chị dâu đừng giận nữa, bọn em chỉ đang chơi trò ‘thật lòng hay thử thách’ thôi. Mọi người uống nhiều nên có hơi quá trớn. Bọn em xin tự phạt ba ly để xin lỗi chị. Chị tha cho anh Hạ lần này đi!”
2.
Tôi không nói gì.
Hạ Yến An nhìn thấy tôi, sắc mặt liền trầm xuống, mang theo chút bất mãn, trách móc:
“Em tới đây làm gì? Không phải đã bảo ở nhà an phận dưỡng thai rồi sao?”
Từng lời như kim châm xuyên tim.
Tôi không thể tin được, người đàn ông từng vui vẻ cùng tôi trang trí phòng em bé, giờ lại ôm chặt người phụ nữ khác, mở miệng nói ra toàn những lời tổn thương đến tận xương tủy.
Nước mắt tôi lặng lẽ lăn dài trên má, môi run lên nhưng vẫn cố mím chặt để giữ bình tĩnh.
Tôi nghẹn giọng:
“Hạ Yến An, anh từng nói… kẻ phản bội sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Hạ Yến An khựng lại, gương mặt tối sầm.
“Kiều Thư, em nói chuyện cho cẩn thận. Anh với Lệ Lệ chỉ là vui chơi chút thôi. Em mang thai xong thì béo như heo, nhìn mà buồn nôn, anh cố chịu đựng nằm bên cạnh em đã là nhân nhượng lắm rồi.”
“Huống hồ, trong giới của bọn mình, ai mà chẳng có ba vợ bốn bồ? Ít ra anh vẫn định sau khi em sinh xong thì quay về với gia đình.”
Tôi đưa tay ôm lấy bụng, lòng nghẹn lại bởi một cơn tủi nhục và tức giận không tên.
Từ khi mang thai, tôi tăng cân mất kiểm soát, người phù nề, chân sưng tấy như hai củ cà rốt.
Nửa đêm co rút, nôn nghén đến mức mất ngủ triền miên.
Làn da trắng mịn ngày nào cũng trở nên thô ráp, xỉn màu.
Hạ Yến An từ quan tâm xót xa ban đầu, dần trở nên cáu kỉnh, thường xuyên viện cớ “tăng ca” để tránh mặt tôi.
Mỗi khi anh ta nhìn thấy những vết rạn chằng chịt trên bụng tôi, dù miệng không nói nhưng ánh mắt đã sớm lộ rõ sự chán ghét.
Vì đứa con trong bụng, tôi cố giả vờ không nhìn thấy sự thay đổi ấy.
Tự an ủi rằng, chỉ cần sinh xong… mọi chuyện sẽ khá hơn.
Nhưng giờ tôi mới hiểu—là tôi quá ngây thơ.
Anh ta có quyền gì lấy nỗi khổ cực của tôi ra để hạ thấp tôi?
Có quyền gì dùng cơ thể tàn tạ vì mang thai của tôi để sỉ nhục tôi?
Chỉ vì đứa trẻ… tôi đã tha thứ quá nhiều cho một người đàn ông không xứng đáng.
Tôi không nên nhẫn nhịn bên cạnh một kẻ tồi tệ như thế này—dù chỉ là một ngày.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng bình tĩnh nhưng kiên quyết:
“Hạ Yến An, chúng ta ly hôn đi.”
Gương mặt ngạo mạn của Hạ Yến An bỗng sầm lại, giọng nói mang theo mệnh lệnh không thể phản kháng:
“Em đang mang con của anh, ly hôn rồi em định đi đâu?
Chỉ cần em biết điều, vị trí ‘bà Hạ’ sẽ luôn là của em.”
Thấy tôi sững người trong nỗi đau và tuyệt vọng, anh ta lại dịu giọng, như thể đang an ủi:
“Chỉ cần em ngoan ngoãn, anh đảm bảo… đứa con của nhà họ Hạ, chỉ có thể là từ em mà ra.”
Dương Lệ Lệ lắc nhẹ eo, giọng nũng nịu trách móc:
“Anh Hạ đừng vì em mà chọc chị Kiều giận nữa… Dù gì chị ấy cũng đang mang thai con của anh mà~”
Hạ Yến An cười khẩy, bóp eo cô ta một cái:
“Cô ta không chịu sinh thì thôi, ai bảo cứ phải làm mình làm mẩy.”
Nhìn hai kẻ trước mặt thản nhiên ve vãn nhau ngay trước mắt tôi, tôi không thể kìm được nữa—cơn buồn nôn dâng lên như sóng trào.
“Ọe… ọe…”
Tôi cúi người, nôn thốc nôn tháo.
Toàn bộ chất nôn còn sót lại trong bụng lập tức trào ra, văng trúng hai người đang đứng gần nhất—Hạ Yến An và Dương Lệ Lệ.
Đặc biệt là Dương Lệ Lệ—chiếc áo khoác đắt tiền cô ta khoác trên người giờ loang lổ thứ dịch nôn chua lè hôi nồng, nhìn vô cùng thảm hại.
Cô ta đỏ cả mắt, lập tức giật phăng áo ném xuống đất, gào lên:
“Con đĩ này! Cô cố ý phải không?!”
Tôi tức đến run người, vung tay tát thẳng vào mặt cô ta một cái giòn tan:
“Cô chửi ai là đĩ?!”
Dương Lệ Lệ phát điên, nhào tới đẩy tôi một cái thật mạnh…
“Anh Hạ, anh phải đòi lại công bằng cho em đó!
Chiếc sườn xám anh tặng em để mặc đón năm mới giờ toàn mùi nôn, ghê chết đi được!”
Nhân viên phục vụ vội vàng mang khăn nóng tới giúp họ lau dọn vết bẩn.
Hạ Yến An quay sang nhìn tôi, giọng lạnh lẽo như cảnh cáo:
“Kiều Thư, đủ rồi đấy.”
Tôi còn chưa kịp đứng vững thì bị Dương Lệ Lệ bất ngờ đẩy mạnh.
Cơ thể nặng nề mất trọng tâm, tôi ngã dúi dụi xuống sàn.
Vì thân hình cồng kềnh, tôi loạng choạng muốn đứng dậy nhưng không sao chống nổi.
Cảnh tượng chật vật đến mức thê thảm, làm cả đám người trong phòng cười ồ lên.
“Mọi người nhìn kìa, chị dâu ngồi bật dậy mà giống y như một con rùa.”
“Không, phải là rùa mập mới đúng chứ! Ha ha ha!”
Tôi cắn răng chịu đựng, viền mắt cay xè. Chưa kịp xấu hổ thì một cơn đau dữ dội bất ngờ quặn thắt trong bụng.
Từng cơn co rút đến dồn dập, khiến tôi hoảng loạn.
Rồi tôi cảm thấy có gì đó trào ra từ giữa hai chân—một dòng chất lỏng ấm nóng nhanh chóng thấm ướt tấm thảm dưới chân.
Tôi cúi đầu nhìn, trái tim như ngừng đập.
Không xong rồi…
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Yến An như một cái phao cứu sinh cuối cùng:
“Chồng ơi… Mau đưa em đến bệnh viện…”
“Em… em vỡ ối rồi…”