NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cái Giá Phải Trả - Chương 2

  1. Home
  2. Cái Giá Phải Trả
  3. Chương 2
Prev
Next

3.

Cơn say của Hạ Yến An lập tức bị kéo tỉnh phân nửa.
Anh ta hoảng hốt đứng bật dậy, trong mắt thoáng qua một tia hoảng loạn, thương xót xen lẫn hối hận.

“Vợ ơi đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện ngay!”

Chưa kịp chạm vào tôi, bên tai đã vang lên giọng điệu chua ngoa đầy mỉa mai của Dương Lệ Lệ:

“Em thật sự rất ghen tị với chị Kiều đó~ Chị nói gì anh Hạ cũng tin răm rắp, đúng là tình yêu mù quáng.”

Hạ Yến An giật phắt bàn tay trắng nõn đang bám lấy eo anh ta, giọng lạnh đến mức đóng băng:

“Cút! Nếu vợ tôi có chuyện gì, tôi sẽ xử cô đầu tiên.”

Dương Lệ Lệ bị hất mạnh ngã vào ghế sofa, vẻ mặt đáng thương, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc.
Cô ta uốn éo, dùng bàn chân bọc trong lớp tất đỏ mỏng tang liên tục cọ vào chân Hạ Yến An, nũng nịu:

“Anh Hạ, anh thật ngốc~ Chị Kiều chẳng qua kích động quá nên tè dầm thôi mà.”

“Chị ta mới mang thai tháng thứ bảy, còn lâu mới tới ngày sinh. Làm gì có chuyện vỡ ối chứ?”

Mấy người bạn của Hạ Yến An ở bên cạnh thì tặc lưỡi, lắc đầu, giọng đầy khinh bỉ:

“Nghe nói phụ nữ mang bầu hay bị mất kiểm soát tiểu tiện, hóa ra là thật.”

“Ngay cả nước tiểu của mình còn không giữ được, bảo sao anh Hạ phải ra ngoài tìm người khác.”

Động tác cúi xuống định bế tôi lên của Hạ Yến An khựng lại.

Anh ta thoáng nhẹ nhõm, sau đó là một cơn phẫn nộ như bị lừa gạt.
Không nói không rằng, anh ta cầm lấy chiếc gối ôm bên cạnh ném thẳng vào người tôi.

“Em có thấy ghê tởm không? Vì muốn tranh sủng mà bày ra mấy trò hạ cấp thế này?”

Tôi đau đớn ôm bụng, giọng nghẹn ngào:

“Không phải… Em thật sự sắp sinh rồi… Đau lắm…”

Hạ Yến An chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi nằm vật dưới đất, hét lên trong đau đớn.
Khóe môi nhếch lên như thể đang xem một vở kịch dối trá:

“Diễn cũng giống đấy. Nếu không có Lệ Lệ nhắc, chắc anh đã bị em dắt mũi rồi.”

Dương Lệ Lệ mắt sáng rực lên như thể vừa chiến thắng.
Cô ta nhào vào lòng Hạ Yến An, làm nũng, cười khanh khách, như thể đã giành lại được “chiến lợi phẩm” của mình.

“Ưhm… em là cô thư ký thông minh nhất của anh mà~”
Dương Lệ Lệ cười khúc khích, còn không quên ôm lấy cánh tay Hạ Yến An.

Tôi đau đến mức cả giọng nói cũng run rẩy:

“Cứu với… đứa bé… xin các người… cứu lấy con tôi… Làm ơn… gọi giúp tôi một chiếc xe cứu thương…”

Tưởng Thiên – một trong đám bạn của Hạ Yến An – bật cười khinh bỉ:

“Chị dâu chịu chơi thật đấy, tè bậy ra sàn rồi còn bày đặt đòi cứu với cứu. Không thấy xấu hổ, chỉ thấy tốn tài nguyên y tế.”

Dương Lệ Lệ liếc tôi một cái, lại lấn tới thêm dầu vào lửa:

“Nếu chuyện chị Kiều tè dầm giữa chốn đông người bị truyền ra ngoài, danh tiếng anh Hạ chẳng phải cũng bị ảnh hưởng à?
Chị thật quá đáng, chẳng hiểu chuyện gì cả.”

Mùi khói thuốc nồng nặc trong phòng bao khiến đầu tôi choáng váng, dạ dày lộn ngược, còn tim thì lạnh ngắt.

Không ai trong bọn họ có ý định giúp tôi.
Tôi… không thể trông chờ vào bất kỳ ai ở đây nữa.

Cắn chặt răng, tôi mặc kệ cơn đau quặn thắt đang dồn lên từng đợt trong bụng, cố hết sức bò về phía chiếc túi xách đặt cách đó không xa.

Điện thoại… ở ngay trong đó.
Tôi phải tự cứu mình. Phải cứu lấy con tôi.

Tiếng cười vẫn không ngừng vang lên sau lưng tôi.

“Anh Hạ, vợ anh diễn xuất đỉnh thật đấy! Diễn thế này là đủ giật giải rồi đó!”

“Hay là anh dỗ dỗ chị ấy đi? Cứ tè mãi thế này thì cả đám không chơi được nữa đâu!”

Cơn đau dồn dập đến mức mồ hôi tôi túa ra như tắm, tóc ở trán ướt đẫm, dính chặt vào da đầu.

Mặc kệ lũ cặn bã đó đang nói gì, tôi cắn răng lần mò trong túi… cuối cùng cũng chạm được vào điện thoại.

Ngay lúc tôi run rẩy ấn nút gọi, Hạ Yến An bất ngờ giơ chân đạp mạnh lên tay tôi, điện thoại lập tức bị hất văng ra xa.

“Đủ rồi đấy! Em điên rồi à? Ba mươi Tết cũng không yên, còn muốn gây rối đến mức gọi cả cấp cứu?!”

Tôi đau đến mức không thể đứng dậy, chỉ có thể cuộn người trên sàn, cong lưng lại, cơn đau từ bụng truyền đến dữ dội khiến tôi muốn ngạt thở.

“Em… em thật sự sắp sinh rồi… mới bảy tháng thôi, rất nguy hiểm…”
“Đó cũng là con anh… Là con của chúng ta… Làm ơn, đưa em đến bệnh viện…”

Tôi không biết có phải khi nãy bị ngã đã làm ảnh hưởng đến thai nhi không.
Đau đớn quặn từng cơn, như có thứ gì đó đang bị xé rách từ bên trong.

Vì con, tôi ném cả lòng tự trọng xuống đất, cúi đầu níu lấy gấu quần anh ta, giọng khàn đặc, van xin:

“Đưa điện thoại cho em… Em tự gọi xe cứu thương…
Làm ơn… xin anh… đây là con ruột của anh mà…”

Nhưng Hạ Yến An chỉ lạnh lùng giơ chân đá văng tay tôi ra.

Ánh mắt anh ta nhìn vũng nước loang lổ do nước ối thấm ra thảm, đầy ghê tởm:

“Bẩn chết đi được…”

Toàn thân tôi mềm nhũn, đau đớn đến mức chẳng còn chút sức lực nào, nằm co quắp dưới đất như một con chó chết.

Hạ Yến An khom người, cúi xuống sát mặt tôi, tay bóp chặt lấy cổ tôi, giọng lạnh buốt như kim loại:

“Còn chưa chịu thôi à? Diễn đến nghiện rồi đúng không?”
“Hôm nay mà không dạy cho em một bài học, sớm muộn gì em cũng leo lên đầu anh mà đái thôi!”

 

4.

“Nhốt cô ta vào nhà vệ sinh cho tôi.”

“Gọi hai nhân viên đến dọn chỗ thảm bẩn kia đi, nhìn mà phát ngán.”

Hai tên đàn em cấp thấp lập tức bước đến, không nói không rằng kéo thô bạo cánh tay tôi, lôi xềnh xệch vào nhà vệ sinh trong góc phòng bao.

Tôi giãy giụa, nước mắt tràn ra, gào lên cầu cứu từng người trong phòng:

“Làm ơn… gọi 120 giúp tôi… xin mọi người… tôi đang sinh non… cứu đứa bé…”

Một cô tiếp rượu trẻ tuổi lo lắng lên tiếng, giọng nhỏ xíu:

“Anh Hạ… chị ấy trông thật sự không ổn… Dù gì cũng đang mang thai mà…”

Chưa kịp nói hết câu, Tưởng Thiên đã túm lấy tóc cô ấy, giáng thẳng một bạt tai:

“Cái thứ gì đây? Đến lượt mày chất vấn quyết định của anh em tao à?”

Cô gái bị tát đến cứng người, mặt méo xệch, chỉ dám cố gượng cười tiếp khách.

Vài cô gái làng chơi “lão luyện” hơn thì cười khẩy:

“Nhóc con, em còn non lắm. Mấy chiêu này là trò quen thuộc của mấy bà vợ cả. Tin chị đi, nếu giờ ông Hạ mà đưa chị ta về, đảm bảo năm phút sau cô ta nhảy tưng tưng như chưa có chuyện gì.”

Dương Lệ Lệ lúc này đã thắng thế hoàn toàn, đắc ý bước tới, giả vờ tỏ ra nhân hậu:

“Chị Kiều à, anh Hạ cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi. Chị bẩn thỉu như vậy mà cứ nằm đó không chịu dọn, chẳng phải càng mất mặt sao?”

Nói rồi, cô ta lại uốn éo quay lại ngồi lên đùi Hạ Yến An, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trước khi ngồi xuống, cô ta ngoảnh đầu lại liếc tôi một cái, mấp máy môi đầy ngạo nghễ:

“Chị thua rồi.”

Bên ngoài phòng bao vẫn là tiếng cười nói rôm rả, tiếng nhạc xập xình, hương rượu và khói thuốc ngập ngụa trong không khí.

Còn bên trong… chỉ còn mình tôi – lạnh lẽo, cô độc, tuyệt vọng.

Tôi dựa vào tường, ngồi bệt trên nền gạch lạnh như băng, dốc hết chút sức lực cuối cùng đập mạnh vào cánh cửa:

“Cứu với… Làm ơn cứu tôi…”

Nhưng cánh cửa đóng sầm, cách âm tốt đến mức tiếng cầu cứu nhỏ bé của tôi bị chôn vùi hoàn toàn trong náo nhiệt ngoài kia.

Giống như một chiếc quan tài đang đóng nắp lại.

Cơn đau trong bụng ngày một dồn dập như những chiếc đinh sắc đâm vào da thịt.
Tôi cố gắng nhớ lại những gì đã học ở lớp tiền sản—nhịp thở, tư thế, dấu hiệu sinh non.

Khoảng cách giữa các cơn co thắt ngày một ngắn. Tôi bắt đầu điều chỉnh nhịp thở, tay đặt lên bụng như muốn tự trấn an mình.

Bình tĩnh lại, Kiều Thư.
Mày làm được. Mày phải tự cứu lấy con mình.

Đứa bé cần mày.

Nước mắt và mồ hôi hòa lẫn, chảy xuống mặt tôi không ngừng.
Cổ họng tôi đã khản đặc vì gào thét đến gần như mất tiếng.

Phía dưới bụng đau như bị xé rách.
Mùi máu tanh nồng tràn ngập trong không khí khiến tôi nghẹt thở.

Tôi không biết mình đã chịu đựng bao lâu.
Chỉ cảm nhận được cơn đau càng lúc càng dữ dội—và con vẫn chưa ra được.

Tôi bắt đầu hoảng loạn.

Tôi đưa tay sờ xuống dưới thân… máu. Một vũng lớn.
Cắn răng, tay run rẩy, tôi lấy chính máu của mình viết lên mặt kính mờ trên cánh cửa nhà vệ sinh:

“SOS”

Tôi dùng sức đập cửa, để lại từng dấu tay đẫm máu.

Ngay lúc đó, một người vừa bước ra từ nhà vệ sinh bên cạnh hoảng hốt hét lên:

“Anh Hạ! Không ổn rồi!
Cửa phòng vệ sinh toàn máu! Chị dâu… hình như sắp sinh thật!”

Tim tôi khẽ run lên.
Có người nhận ra rồi… có lẽ… có thể… con tôi còn kịp cứu…

Con yêu, cố lên. Mẹ ở đây với con.

Nhưng bên ngoài, giọng cười ngà ngà say của Hạ Yến An vang lên như một cái tát:

“Máu gì chứ? Cô ta chắc lại lén mang theo chai vang đỏ vào đó thôi.”
“Thai mới bảy tháng, sao mà sinh được? Muốn diễn thì để cô ta diễn cho tròn vai.”

Người kia vẫn chần chừ, có phần lo lắng:

“Anh Hạ… hay mở cửa kiểm tra một chút đi?
Cẩn thận vẫn hơn, nhỡ đâu—”

“Không nhỡ đâu hết!”
Dương Lệ Lệ đang nằm trong lòng anh ta, vội chen vào, giọng đầy giả lả:

“Chị Kiều từng giở chiêu này rồi mà~
Còn bắt anh Hạ đuổi việc em nữa đấy!
Anh không hiểu chị ấy đâu, chẳng qua là giận vì anh không ở nhà cùng đón giao thừa thôi!”

Tiếng nhạc ngoài kia vẫn rộn ràng.

Mà tôi, đang nằm trên sàn lạnh như băng, máu loang khắp đùi.
Cơn đau ép đến tận cùng, cơ thể tôi như sắp vỡ vụn.

Tôi không biết mình còn chịu đựng được bao lâu nữa.

Nhưng tôi không thể buông tay.
Không thể để con tôi chết theo sự vô cảm của những kẻ ấy.

Tiếng người ngoài cửa dần im bặt, không ai tiếp tục tranh luận.
Ánh sáng trong mắt tôi cũng từ từ vụt tắt.

Nhưng ngay khi cơn đau từ bụng dội lên như dao cứa, tôi bừng tỉnh.

Không… không được bỏ cuộc.
Con yêu, mẹ sẽ cứu con. Mẹ hứa.

Tôi cởi áo khoác ngoài, dùng đầu ngón tay dính máu viết lên đó dòng chữ cầu cứu.
Mỗi một nét chữ là một lần đau đến choáng váng.
Nhưng tôi vẫn cố.

Sau đó, tôi cắn răng, dồn hết sức leo lên bệ toilet, run rẩy vươn tay đẩy cửa thông gió phía trên.
Tôi định ném chiếc áo đó xuống dưới, cầu mong có ai đó ngoài hội sở nhìn thấy.

Nhưng cơn đau quặn khiến tôi không thể đứng thẳng người.
Chiếc áo bị kẹt ở bệ cửa sổ.

Tôi nghiến chặt răng, đến mức môi bật máu.
Cuối cùng, trong một cú ném cuối cùng như dốc cạn toàn bộ sức lực, tôi đẩy được chiếc áo rơi xuống ngoài trời.

Ngay giây phút đó, chân tôi trượt.

Cơ thể mất thăng bằng ngã ngửa ra sau.

“Rầm!”
Tiếng động vang dội như một tiếng sấm giữa đêm Giao thừa náo nhiệt.

Đập thẳng vào màng nhĩ những kẻ ngoài kia.

Một vài người sững sờ đứng dậy. Có người đã hoảng.

Tôi dần chìm vào bóng tối. Ý thức mơ hồ dần mờ đi.

Giữa màn đen u ám, tôi loáng thoáng nghe được một tiếng gọi—ngỡ như từ nơi rất xa vọng lại:

“Kiều Thư…”

Là giọng Hạ Yến An.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 2"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com