Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 39 Tay của tôi có đẹp không
Chương 39: Tay của tôi có đẹp không?
Xe đỗ dưới nhà Tổ Văn Quân, Trần Quang Huy vốn định rời đi, nhưng lại bị cô ta gọi lại.
“Đi lên ngồi cùng tôi một lát, tôi có việc muốn nói với cậu”.
Nếu là trước kia, việc này không thành vấn đề, nhưng giờ Diệp Ngọc Sơn đã chết, Tổ Văn Quân trở thành một quả phụ chân chính, có câu nói: Trước cửa quả phụ nhiều thị phỉ.
Nhưng anh lại không thể không đi, nên chỉ có thể lầm lũi theo sau lưng Tổ Văn Quân lên lầu.
Trên tường phòng khách treo di ảnh của Diệp Ngọc Sơn, đối với một bác sĩ như Tổ Văn Quân và một người đã từng chứng kiến chuyện sinh tử như Trần Quang Huy thì không là gì cả, nhưng vẫn cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Lúc này, Tổ Văn Quân đã pha trà xong, hai người họ ngồi đối diện với di ảnh của Diệp Ngọc Sơn, vị trí như vậy trông như ba người đang đối ấm.
“Cừu Thừa An đã nói dối, anh của cậu gọi cho tôi nói rằng đêm đó Khám Chính Đức đã mời anh ấy ăn cơm, Cừu Thừa An cũng có mặt. ở nhà ông ta, tôi không nhắc đến chuyện của
Khám Chính Đức bởi vì biết có nói ra cũng vô dụng, không biết bọn họ đã tính toán thế nào, nhưng bất kể kết quả có là gì thì anh cậu cũng là người bị hi sinh”, Tổ Văn Quân nói.
ý chị là anh của tôi bị Khám Chính Đức và Cừu Thừa An tính kế?”, Trần Quang Huy nhíu mày hỏi.
“Mấy ngày nay lo xử lý tang sự, tôi có nghĩ đến tiền căn hậu quả việc này, rốt cuộc ai muốn anh cậu chết? Anh của cậu đã biết những gì, đã làm những gì, tôi cũng không rõ lắm, tên khốn kia, tôi đã nói với anh ấy rất nhiều lần rồi, có chuyện gì cũng phải nói cho tôi biết, đừng giấu diếm, nhưng anh ây…”
“Chị dâu, anh tôi đang bảo vệ chị đây, có đôi khỉ biết qua nhiều chưa hân là chuyện tốt”, Trần Quang Huy liếc nhìn di ảnh Diệp Ngọc Sơn rồi nói.
“Đúng vậy, nhưng bản thân anh ấy lại mất mạng. Hai tên khốn Khám Chính Đức và Cừu Thừa An chắc chắn có liên quan đến cái chết của anh cậu, haiz, hết hi vọng rồi, nếu hai người họ đã cấu kết làm chuyện xấu thì ở cái thành phố Đông Cảng này sẽ không có ai có thể phản kháng được”, Tổ Văn Quân nói một cách tuyệt vọng.
Trong lúc nhất thời, phòng khách rơi vào yên lặng, Trần Quang Huy muốn khuyên cô ta, nhưng bất kể có nói gì cũng cảm thấy lời của mình rất vô nghĩa.
Cuối cùng, vẫn là Tố Văn Quân phá vỡ trầm mặc, cô ta nhìn Trần Quang Huy và hỏi: “Cậu có ý định gì không? Anh của cậu đã mất, người đi trà nguội, hẳn là công việc của cậu ở Cục tài chính cũng thế”.
Trần Quang Huy thầm nghĩ, vốn định ôm đùi Diệp Ngọc Sơn, giờ xem ra, còn không bằng ở lại trong tù, ít nhất sẽ không bị người ta nhằm vào, em của anh chính là một ví dụ. Anh cũng không thể nhờ Lục Hàm Yên giúp được, ân tình của cô ta không dễ thiếu vậy đâu.
“Tôi còn chưa nghĩ ra, muốn trở về ngục giam cũng không được nữa rồi, thủ tục đều đã xử lý xong…”
“Hay là cậu đến văn phòng ủy ban thành phố đi? Tôi sẽ đi tìm Cừu Thừa An, anh cậu vừa mất, nể tình anh ấy, hẳn là có thể được, sao hả?”, Tổ Văn Quân hỏi.
Trong một khoảnh khắc, Trần Quang Huy nghi ngờ Tổ Ván Quân nhét anh vào ủy ban thành phố là vì có mục đích riêng, nhưng chuyện này nhìn kiểu gì cũng thấy có lợi cho
anh nên anh cũng không thể không biết tốt xấu.
“Đến văn phòng ủy ban thành phố ư? Có thể không?”, Trần Quang Huy từ chối có lệ.
“Tôi chỉ có thể đưa cậu vào đó, còn tương lai, chính cậu lăn lộn như thế nào thì tôi có muốn nhúng tay vào cũng không được nữa, ý cậu thế nào?”, Tổ Văn Quân hỏi.
Ông lão Bạch VTnh Niên trong tù từng nói với anh, văn phòng có rất nhiều việc phải xử lý, nhưng có thể tiếp xúc với lãnh đạo, một khỉ được lãnh đạo chọn làm thư ký, cũng có nghĩa là một bước lên trời.
Nhưng độ nguy hiểm cũng rất lớn, lỡ như lãnh đạo xảy ra vấn đề, một thư ký như anh có xác xuất toàn thân trở ra là cực nhỏ, cho nên, mối quan hệ này cũng không thật sự tốt.
Có đôi khi, mối quan hệ giữa lãnh đạo và thư ký không chỉ đơn giản một từ là có thể hình dung được, mà là sự liên kết cả đời.
Bạch Vĩnh Niên từng là thư ký trưởng của người đứng đầu tỉnh Đông Hải, thế nhưng một ngày nọ, người đứng đầu này đột nhiên biến mất, không phải chết, mà là bỏ trốn, đến bây giờ vẫn không biết sống chết. Bạch Vĩnh Niên bị các đơn vị liên quan thẩm tra một lượt, thế nhưng chính ông ta cũng không biết sếp của mình đã
đi đâu, tóm lại, trên người Bạch VTnh Niên có vết nhơ không?
Đương nhiên có, nếu như không tra ra được chút gì thì cũng sẽ không bị phán tù lâu như vậy, nhưng vấn đề lớn hơn thì lại không tra ra được, đã mười năm rồi, thêm vài năm nữa ông ta sẽ được ra tù.
Cho nên, khỉ nghe Tổ Văn Quân nói muốn đưa mình vào văn phòng ủy ban thành phố, Trần Quang Huy đã động lòng.
Anh đã sớm thấy được ma lực của quyền lực, nhưng đáng tiếc là bản thân anh chưa bao giờ được nắm quyền. Đương nhiên, một chút quyền lực thời đỉ lính không tính, mọi người nói với nhau chính là tình cảm anh em, chỉ khi thấy Diệp Ngọc Sơn hưởng dụng quyền lực trong tay anh ta, anh mới chính thức ý thức được sự ma mị của nó.
Tổ Văn Quân chỉ nói một câu như vậy rồi nhìn chằm chằm vào Trần Quang Huy, mãi cho đến khỉ Trần Quang Huy cảm giác được cô ta đang nhìn mình mới thôi.
“Trần Quang Huy, cậu nói thật với tôi, cậu có muốn đỉ không?”, Tổ Văn Quân hỏi.
Trần Quang Huy còn chưa kịp nói gì thì Tổ Văn Quân đã nói tiếp: “Không biết vừa nãy cậu
đang suy nghĩ gì, nhưng tôi đã chứng kiến tất cả từ trong mắt cậu”.
Trần Quang Huy sững sờ, không biết nên nói thế nào, Tổ Văn Quân quả thật rất lợi hại, chẳng những có sức quan sát tỉnh tế, mà còn có thể nhìn rõ lòng người.
Trong lúc Trần Quang Huy còn đang ngây người, cô ta đã duỗi tay đến trước mặt anh.
Trần Quang Huy sững sờ, không biết cô ta có ý gì, vì vậy anh định giơ tay lên nắm lấy tay cô ta, nhưng không đợi anh có động tác, Tổ Văn Quân đã nói: “Cậu thấy đôi tay này của tôi trông có đẹp không?”
Tổ Văn Quân không để ý đến biểu cảm của Trần Quang Huy, cứ thế hỏi.
Trần Quang Huy nghĩ thầm, mẹ nó, nên trả lời câu này như thế nào, dù là xa thì cô ta cũng là chị dâu bà con xa, anh họ anh vừa mất, di ảnh chỉ vừa được treo lên mà thôi, vậy mà cô ta lại hỏi anh việc nàv?