Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 1597
Cận ức Trần hai lần ra tay thất bại, vô cùng tức giận, thế là hét lên.
“Cậu Trần, không thế không nói, tôi thực sự khâm phục sự can đảm của cậu!”.
Ngụy Phó khẽ lắc đầu: “Tôi không hề ngăn cậu, mà là đang cứu cậu đó!”.
“Nếu biết điều thì bây giờ hãy nhanh chóng rời khỏi nhà họ Ngụy, tôi có thể đảm bảo, nếu cậu còn ra tay một lần nữa, thì chắc chắn sẽ chết ngay tại đây, cậu có tin không?”.
Lời nói của Ngụy Phó chắc nịch, khiến trong lòng Cận ức Trần hơi do dự.
Tuy anh ta cùng là đỉnh cao chí tôn võ thuật giống như Ngụy Phó, nhưng Ngụy Phó bước vào đỉnh cao chí tôn võ thuật nhiều năm, tu vi đã cô đọng hơn, tràn đầy kinh nghiệm chiến đấu, quả thực là có khả năng giết anh ta, cho dù anh ta không tin Ngụy Phó dám giết anh ta, nhưng cũng không thế không suy nghĩ đến sự an nguy của bản thân.
“Được, Ngụy Phó, ông được lắm, nhà họ Ngụy ông từ chối gia nhập thương hội, tôi sẽ về báo cáo lại, đến lúc đó cao thủ nhà họ Cận xuất hiện, tôi xem nhà họ Ngụy ông sẽ ra sao!”.
Cận ức Trần cũng không dám ra tay tiếp nữa, nhảy vọt qua bức tường cao hàng trục trượng rồi biến mất, chỉ còn lại toàn người nhà họ Ngụy.
“Õng nội, cháu cảm ơn Ông! .
Ngụy Tử Phó vô cùng cảm kích, cậu ta không ngờ một người luôn nghiêm khắc với cậu ta, động một cái là vừa đánh vừa mắng, thế mà lại ra tay bảo vệ anh em của cậu ta.
Ngụy Phó nở nụ cười hiếm có với Ngụy Tử Phó, ông ta vỗ vào vai Ngụy Tử Phó sau đó nhìn về phía Ngụy Chuy.
“Sự việc xảy ra tôi đều tìm hiểu rồi, Tiểu Phó nói rất đúng, thương hội Cận Môn, nhà họ Ngụy chúng tôi không gia nhập được!”.
“Cho dù mất đi tất cả, rời khỏi Cảng Đảo, chúng tôi cũng quyết không làm nô bộc cho nhà họ Cận, thực sự không được thì chúng tôi sẽ rời khỏi cảng Đảo ngay trong đêm, nhà họ Cận có mạnh đi nữa, lẽ nào còn định truy sát, giết sạch chúng tôi sao?”.
ông ta nói xong liền xua
“Mọi người đều ở đây một chút, tôi có vài lời muốn nói với… cậu thanh niên này, không biết cậu thanh niên này có thế rời bước đến phòng làm việc của tôi được không?”.
Người mà Ngụy Phó nói đương nhiên là Diệp Thiên, khi ông ta nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt hơi khác lạ, giọng nói cũng vô cùng khách sáo, cứ như thế đang đối xử với khách quý vậy.
Điều này khiến người nhà họ Ngụy đều ngạc nhiên, ai cũng biết ông cụ xưa nay nghiêm khắc, nói năng thận trọng, nhất là đối với người trẻ tuổi lại càng nghiêm nghị dạy bảo, nhưng hôm lại lại vui vẻ hòa nhã với một người thanh niên lần đầu đến nhà họ Ngụy, điều này khiến bọn họ đều lấy làm lạ.
Ngụy Tử Phó nhíu mày, chỉ có cậu ta chú ý thấy khi Ngụy Phó nói chuyện với Diệp Thiên, không chỉ là nhã nhặn, mà thấp thoáng trong đó dường như còn có chút sợ hãi, điều này khiến cậu ta cảm thấy khó hiểu.
“Ông đã mời thì đương nhiên phải đi rồi!”.
Diệp Thiên sớm đã có dự cảm, nên gật đầu nói.
“Ha ha, mời cậu Diệp đi lối này!”.
Ngụy Phó làm động tác mời đi, hai người không quan tâm những người còn lại, đi thẳng vào phòng làm việc riêng của Ngụy Phó, khiến những người khác đều ngẩn mặt ra.
Chỉ có Kỷ Nhược Tuyết nghĩ ra điều gì đó, khóe miệng nhếch lên hình vòng cung mờ ám.
“Ngụy Phó xin bái kiến Đế Vương!”.
Vừa vào đến phòng làm việc, Ngụy Phó đóng cửa phòng lại, sau đó lập tức cúi người hành lê với Diệp Thiên.
Diệp Thiên không hề cảm thấy ngạc nhiên, lúc đầu ớ trong biệt thự, cậu đã cảm nhận được Ngụy Phó đã nhận ra cậu.
Tuy số lần cậu lộ diện trước mọi người không nhiều, nhưng mỗi lần đều là kinh thiên động địa, một trận chấn động cả thế giới, các võ giả đứng quan sát trận chiến đều có ấn tượng sâu đậm về dung mạo của cậu, Ngụy Phó là một cao thủ đỉnh cao chí tôn võ thuật, xem ra cũng đã từng đứng quan sát cậu chiến đấu rồi.
“Ông không cần khách sáo, mau đứng lên đi, tôi và Ngụy Tử Phó là bạn thân, tính ra thì tôi là vãn bối của ông!”.
Diệp Thiên mỉm cười, chìa bàn tay ra, Ngụy Phó lúc này mới từ từ đứng dạy.
Ông ta nhìn Diệp Thiên đang mỉm cười trước mặt, trong lòng không khỏi chấn động, ông ta còn nhớ rất rõ, một tháng trước bản thân tình cờ đi qua Lư Thành của tỉnh Xuyên, được tận mắt chứng kiến cuộc đấu gay gắt của Diệp Thiên với sáu vị vương cấp.
Trận đấu đó Diệp Thiên một mình giết sáu người, bộc lộ sức mạnh ngút trời, vô cùng đáng sợ!
Còn Diệp Thiên trước mặt đây lại giống như một sinh viên đại học bình thường, hoàn toàn khác so với khí chất của Diệp Lăng Thiên trấn áp thiên hạ.
“Ông gọi tôi vào phòng làm việc của ông có việc gì không?”
Diệp Thiên dựa vào ghế tựa trong phòng làm việc, hỏi một cách tự nhiên.
Ngụy Phó không dám ngồi xuống, chỉ đứng trước người Diệp Thiên, trong ánh mắt lóe lên tia sáng.
“Ông già này mời Đế Vương đến đây, là vì vận mệnh của nhà họ Ngụy!”.
Ồng ta nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Nhà họ Cận là một gia tộc lớn ở cảng Đảo, muốn diệt trừ phần tử đối lập, để cả giới thượng lưu của cảng Đảo này làm nô dịch cho họ, nhà họ Ngụy tôi tuyệt đối không phục tùng!”.
ông tổ nhà họ Cận đã quay trở lại, ông ta đã nói muốn quét sạch Cảng Đảo, đế tất cả võ giả đều đứng dưới chướng ông ta!”.
“Ngụy Phó tôi không phải thánh nhân gì cả, chỉ là một người nhỏ bé không muốn khuất phục cường quyền, nếu muốn nhà họ Ngụy đứng vững trong Cảng Đảo, tôi buộc phải lựa chọn chiến đội, nếu đã như vậy tôi lựa chọn Đế Vương, tôi tin người duy nhất có thể đối đầu với ông tổ nhà họ Cận ở cảng Đảo này chỉ có một mình Đê’ Vương thôi!”.
ông ta chắp tay quyền, quỳ xuống nói.
“Ngụy Phó tôi với tư cách là gia chủ đời thứ hai nhà họ Ngụy xin thề, nhà họ Ngụy từ nay trở đi sẽ đi theo Đế Vương, nguyện nghe mọi chỉ đạo từ Đê’ Vương, chỉ mong Đế Vương Diệp có thể bảo vệ nhà họ Ngụy tôi!”.
Ngụy Phó cáo già thành tinh, nhà họ Ngụy không cam tâm phục tùng nhà họ Cận, là vì muốn tìm một cái ô che chắn tốt hơn, và Diệp Thiên lại chính là người phù hợp nhất.
Hơn nữa Diệp Thiên còn có quan hệ tốt với Ngụy Tử Phó, cho dù nhà họ Ngụy có phục tùng Diệp Thiên thật, thì Diệp Thiên cũng sẽ không quá vênh mặt sai khiến với nhà họ Ngụy, càng không có chuyện làm nô dịch.
Diệp Thiên nhìn Ngụy Phó với thái độ kiên quyết, cậu khẽ mỉm cười.
“ông nói nặng lời rồi, tôi không giống với nhà họ Cận, tôi không hề cần ai phục tùng tuyệt đối gì cả, cũng không cần nhà họ Ngụy làm đầy tớ cho tôi!”.
“Tôi và Ngụy Tử Phó là bạn thân, cũng là anh em tốt của nhau, nhà họ Ngụy, tôi đương nhiên sẽ bảo vệ!”.
Cậu đứng lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một dải mây trắng vắt ngang bầu trời, trời cao rộng lớn, ánh mắt của cậu cũng theo đó mà trở nên xa xăm hơn.
Cậu đến Cảng Đảo một tháng, sống bình yên êm ả, tu thân dưỡng tính, nhưng tu vi của sức mạnh tinh thân không những không có bất cứ chuyển biến tốt gì, ngược lại còn có cảm giác trì trệ không lưu thông rất rõ rệt.
Cậu thoáng có dự cảm, giữa bản thân và ông tổ của nhà họ Cận kia chắc chắn có một cuộc chiến, và cuộc chiến này có lẽ mới là cơ hội đích thực để cậu đột phá đến cảnh giới phá nguyên.
“Vương cấp chín sao à?”.
Cậu đột nhiên nhếch miệng cười, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
“Đối thủ mạnh như vậy, tôi cũng muốn đọ sức xem sao!”.