Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 3800
Diệp Thiên trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mới lên tiếng: “Với độ mạnh của hai tầng phong ấn cuối cùng mà nói, e rằng số lần đánh phá phải gấp đôi trước kia. Nhưng tôi có thủ đoạn của mình, có thể rút ngắn thời gian đó”.
Bây giờ cậu có thể sử dụng hoa chỉ cảnh, có thể sử dụng linh thể bốn thần thú, hơn nữa còn có thể điều động phần lớn Phệ Thiên Huyền Lực, mấy thứ này cộng lại, muốn phá được hai tầng phong ấn sau cùng nhất định sẽ không vượt quá nửa canh giờ.
Đợi đến khi cậu hoàn toàn mở được khóa Tinh Ngân, khôi phục tất cả sức mạnh, người có thể tạo thành uy hiếp cho cậu trong Tinh Ngân Chi Nhãn này đã ít lại càng ít.
“Nếu vậy, cậu mau chóng rời khỏi đây đi, tìm chỗ nào trốn vào!”.
Mai Nhược Lãnh nghe vậy, trịnh trọng nói: “Đợi khi nào cậu mở được khóa Tinh Ngân thì tìm chỗ tiềm tu, tôi tin mấy chục năm sau, với thiên phú tài tình của cậu chắc chắn có thể đánh bại Bắc Thương Chân Quân”.
Đó là phương án tốt nhất mà cô ta có thể nghĩ ra. Mặc dù Diệp Thiên có năng lực mở khóa Tinh Ngân, nhưng thực lực đỉnh cao của cậu cũng chỉ mới là kim đan tam phẩm. Bắc Thương Chân Quân thì lại có thể dễ dàng giết chết nguyên anh thất phẩm, sự chênh lệch giữa hai người vốn là khoảng cách giữa mây và bùn.
Cô ta cho rằng chỉ cần Diệp Thiên từ từ tiềm tu, chờ đợi thời cơ ắt có thể tìm cơ hội đánh bại Bắc Thương Chân Quân.
“Trốn?”, nghe Mai Nhược Lãnh nói, trên mặt Diệp Thiên hiện lên ý cười.
“Dù là ở tình huống nào, tôi cũng sẽ không trốn tránh!”.
“Hơn nữa, dù tôi có muốn trốn, bọn họ cũng sẽ không cho tôi cơ hội đó”.
Cậu nói xong ngước mắt về phía mây mù ở xa chân trời. mai nhược lãnh nhình theo ánh mắt cậu, lập tức nghiêm mặt lại.
Đó là… tham lang và phá quân?
Trong mây mù giớ lớn thét gào, hai bóng ngườu một xanh một đen đứng giữa không trung cuối xuống nhìn đám người diệp thiên.
Cả hai đều là con người, nhưng gương mặt lại hung hãn ác liệt, chỉ một ánh mắt đã tràn ngập sát khí ngút trời, khiến người ta sợ hãi.
Nhìn thấy hai người xuất hiện, nhiều nô lệ ở bên dưới bắt đầu run rẩy, cứ như nhình thấy nước lũ thú dữ. một vài người thì rụt đầu rụt cổ, quỳ mọp xuống.
Người đàn ông áo xanh nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Diệp Thiên. Ông ta nheo hai mắt lại, nhếch lên nụ cười nguy hiểm.
“Không ngờ cậu lại chưa hoàn toàn mất đi sức mạnh, vẫn có thực lực nhập thần đỉnh cao”.
Một lúc sau, ông ta đổi giọng, sát ý lạnh lẽo từ trên trời giáng xuống: “Nói vậy, thằng nhóc Liễu Thừa Phong đã bị cậu giết?”.