Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 3815
Ánh sáng cầu vồng lấp lánh trên người của Diệp Thiên. Khí tức của cậu tăng mạnh giống như một con dã thú sổ lồng đang định đi săn.
Bắc Thương Chân Quân lúc này cũng co đồng tử. ông ta có thể cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra từ Diệp Thiên.
“Rốt cuộc cậu ta đã dựa vào cái gì vậy?”
“Thứ mà cậu ta dùng chắc chắn không chỉ đơn giản là sử dụng tam hoa tụ đỉnh”.
Bắc Thương Chân Quân bổng đanh mắt, sức mạnh của ông ta cũng được đẩy lên cao nhất.
“Hỗn Nguyên Trảm”, ông ta bước tới, vuốt nhọn từ con thú dữ tạo ra cào trong không gian tạo thành một đường khí lưu màu xám đen và phóng ra thành vệt dài như hình trăng lưỡi liềm.
Diệp Thiên với ba bông hoa vô sắc phát ra ánh sáng cầu vồng cũng phóng vọt lên không trung, tạo thành đường khí như những đám mây trắng, trông chẳng khác gì có một Tôn Ngộ Không đang đạp mấy đi cứu tiên tử.
Cậu bay tới trước hình mặt trăng lưỡi liềm và giáng một đấm xuống.
“Tam Tuyệt Quyền chiêu thứ nhất, Phệ Thiên”, tam hoa tụ đỉnh bắt đầu khởi động Phệ Thiên Trường Sinh Thể, ba cú đấm phóng ra mặc dù uy lực không lớn nhưng cộng gộp lại thì không khác gì năm chọi một. Cậu không hề có ý định nương tay.
Trời đất như đổi màu, mây mù vần vũ, luồng khí tức như trăng lưỡi liềm chạm vào cú đấm của Diệp Thiên bèn nổ tung.
Diệp Thiên phá vỡ đòn tấn công của Bắc Thương Chân Quân, cậu đạp mạnh chân trong không gian và tung ra thêm một cú đấm nữa.
“Tam Tuyệt Quyền chiều thứ hai, Đoạn Hồn”, Bắc Thương Chân Quân run rẩy nhưng vẫn nhanh chóng đạp vào cánh tay của Diệp Thiên.
“Thú Thần Thối”.
Trong không gian chân lực màu xám tập trung lại thành một con vật gì đó giống như con ngựa với những cái chân của một con thú cực lớn, những cái chân đạp mạnh vào quyền đánh của Diệp Thiên.
“Bùm”, hai bên va chạm, sức mạnh dội ngược, cuối cùng khí tức của cả hai bên đều nổ tung và tan biến.
Diệp Thiên và Bắc Thương Chân Quân đều bật lùi về. Hai người lùi lại tầm 10 trượng. Chân mà Bắc Thương Chân Quân vừa đạp ra có vẻ đã bị tê dại, rõ ràng đòn tấn công đó khiến cho cơ thế cứng rắn của ông ta cũng không chịu nổi.
Còn Diệp Thiên chỉ dừng lại tầm một giây rồi lại ngáng tay lên lao tới.
“Tam Tuyệt Quyền chiêu thứ ba, Chấn Vũ”, cậu vẫn vô cùng điềm đạm tung ra từng cú đấm của mình.
Bắc Thương Chân Quân mặc kệ cảm giác tê dại ở chân, đôi mắt phóng ra sát khí, cơ thể dịch chuyển, ông ta lấy vai tạo thế, đưa ra trước va chạm với Diệp Thiên.
“Tạo hình rồng, bờ vai của Thanh Long”, cả cánh tay phải của ông ta từ bờ vai xuống ngón tay hóa thành màu xanh đâm, từng lớp vảy dần mọc lên và bộ vuốt sắc nhọn của ông ta cũng tạo thành ba vuốnglớn.
Rồng ba vuốt…Cả cánh tay phải của ông ta đã hóa thành một cánh tay rồng với sức mạnh cực lớn khiến cả không gian bao quanh trở nên vặn vẹo, méo mó. Sức mạnh của thể xác và chân lực kết hợp tạo ra khí thế giống như Thiết Sơn của Bát Cực Quyền vậy.
Diệp Thiên cũng không do dự, lập tức vung tay lên.
Trời đất chấn động. Cú đấm của Diệp Thiên va chạm trực diện với cánh tay của Bắc Thương Chân Quân khiến nó bị văng ra đồng thời Diệp Thiên cũng bị đánh bật ra ngoài. Khí tức dưới chân không ngừng nổ bùm bùm.
Ngược lại Bắc Thương Chân Quân vẫn đứng vững, cánh tay với những cái vẩy lập lánh và khí tức hừng hực.
“Chân Long Chi Lực sao?”, Diệp Thiên ngước nhìn với vẻ kinh ngạc.
Với Phệ Thiên Trường Sinh Thế cậu cho rằng nếu không thể chèn ép được Bẳc Thương Chân Quân thì ít ra cũng có thế chiếm thế thượng phong. Nhưng giờ xem ra ông ta đã lại đánh lui cậu mất rồi.
Cậu có thể cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc phát ra từ cánh tay của ông ta. Có vẻ như nó khá giống với Phong Long Chi Linh của mình.
Chỉ có điều nó không được tinh thuần như Phong Long Chi Linh của cậu. Rồng ba vuốt, bốn vuốt, năm vuốt…cánh tay của Bắc Thương Chân Quân chỉ tạo ra từ ba vuốt còn Phong Long Chi Linh của cậu là năm vuốt. Nhưng dù là như vậy thì cũng không thể khinh thường cánh tay của ông ta được.
“Nói cho cùng, vẫn là do thực lực của mình còn yếu quá. Nếu như giờ mình có thể đạt tới Ngũ Phẩm Kim Đan rồi thi triến Tam Hoa Tụ Đỉnh và Phệ Thiên Trường Sinh Thể thì dù ông ta có được gia trì bởi Chân Long mình cũng vẫn có thể đánh lui được ông ta”.
Bắc Thương Chân Quân đánh lui Diệp Thiên cũng không hề dễ dàng bởi vì cả cánh tay rồng của ông ta lúc này cũng đang run lên. Cú đấm của Diệp Thiên đã vượt quá tính toán của ông ta.
“Thật không ngờ, một Tam Phẩm Kim Đan như cậu mà có thể chiến đấu với tôi như vậy, ép tôi tới mức phải dùng Chân Long Chi Lực”, đôi mắt ông ta nhìn Diệp Thiên ánh lên vẻ đố ky cùng uất hận.
“Giết cậu tôi bắt đầu cảm thấy tiếc rồi đấy”, trong lúc nói, ông ta lại giơ cánh tay rồng lên, ba vuốt phát ra ánh sáng sắc lẹm.
“Chân Long Chi Lực của tôi là lấy từ ba vuốt của Thanh Long, mặc dù chúng có sức mạnh thấp nhất trong các cấp nhưng dù sao cũng là Chân Long, cũng vẫn đủ để giết chết cậu”.
Ánh sáng vuốt rồng xuất hiện, màu xanh thấp nhất rồi đến một màu đỏ như hỏa tinh. Mà màu đỏ này giống như gặp được dầu bổng bùng cháy, ôm lấy ánh sáng màu xanh và bùng lên trong không gian hóa thành một biển lửa rộng cỡ trăm mét.
Bắc Thương Thần Quân đạp lên biển lửa, đám mình trong đó. Một cái đầu rồng từ dưới biển lửa hiện lên với đôi mắt bùng cháy, cơ thể nó từ đầu đến đuôi đều hừng hực lửa. Nó cuộn mình trong không gian, bay xung quanh Bắc Thương Chân Quân.
“Rồng thành hình – Viêm Chi Long Vương”, cùng với tiếng hô của ông ta, con rồng lửa quẫy đuôi khiến không gia bị đốt cháy và nhanh chóng lao về phía Diệp Thiên. Những nơi nó đi qua đề bị thiêu rụi.
Mai Nhược Lãnh đứng sau lưng Diệp Thiên, nhìn con rồng lửa tiếp cận mổi lúc một gần mà cảm thấy tuyệt vọng. Đối với cô ta mà nói, cuộc chiến như thế này còn sớm quá, không thể nào có thể đỡ được.
Diệp Thiên nhìn con rồng, đôi mắt ánh lên vẻ điềm đạm. Cậu mỉm cười.
“Ông có tay rồng nên cứ ngỡ là Kỳ Lân sẽ thua Chân Long à?”, dứt lời, phần áo ở cánh tay trái của cậu nổ tung, những hình thù kỳ lân bắt đầu phát ra ánh sáng màu vàng và Phệ Thiên Thần Diệm cũng bùng lên.
Một hư ảnh kỳ lân xuất hiện trong biển lửa với tiếng gầm gừ đinh tai.
“Thông Thiên Kỳ Lân-thăng hoa!”
“Đại Hoang Kỳ Lân”.