Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 3816
“Đại Hoang Kỳ Lân!”.
Lửa vàng nhảy nhót trong mắt Diệp Thiên, Phệ Thiên Thần Diệm vây quanh Hỏa Kỳ Lân, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, khí tức dần dần tăng cao.
Toàn thân Kỳ Lân vốn có màu đỏ tươi mơ hồ hiện ra một vài chỗ màu xanh đen, quấn quýt đan xen với lửa đỏ, trông càng oai nghiêm thần kỳ.
Khí tức hoang vu mênh mang cổ xưa lan ra từ trên thân Kỳ Lân, giống như đã lạc vào thời kỳ Thượng cổ, thời đại hoang sơ khi đất trời còn chưa tách rời.
“Cánh tay Kỳ Lân!”.
Diệp Thiên hô lên một tiếng, Kỳ Lân gầm lên rung trời, sau đó hóa thành một làn khói, chui hết vào cánh tay trái của Diệp Thiên.
Cánh tay Diệp Thiên cũng bắt đầu hóa Kỳ Lân với tốc độ rất nhanh. Giáp Kỳ Lân cứng chắc dày nặng khảm vào từng tấc da trên cánh tay Diệp Thiên. Từ phần vai trờ xuống, cánh tay trái của cậu đã hoàn toàn hóa thành cánh tay Kỳ Lân.
“Tới đi nào, đế cánh tay Đại Hoang Kỳ Lân của tôi đọ sức với Tam Trảo Thanh Long của ông!”.
Diệp Thiên vung tay trái lên, học theo tư thế của Bắc Thương Chân Quân lao tới theo hướng ngang, nháy mắt vượt qua tốc độ âm thanh gấp tám lần. Tiếng xé gió sẳc bén khiến màng nhĩ Mai Nhược Lãnh không khỏi rung lên.
Bắc Thương Chân Quân phát hiện được khí tức toát ra từ trên người Diệp Thiên trở nên nguy hiểm hơn. Nhưng Diệp Thiên đang lao nhanh tới, ông ta cũng không quan tâm được nhiều, lập tức vung cánh tay Thanh Long lao về phía Diệp Thiên.
Hai người cánh tay đối cánh tay, vai đối vai, đối chọi chính diện giữa không trung!
“Ầm!”.
“Ầm!”.
“Ầm!”.
Một loạt tiếng nổ rung trời vang lên, hai người liên tục đối chọi nhau ba lần, hoàn toàn dùng sức mạnh xác thịt đối kháng. Làn sóng sức mạnh đáng sợ lan ra, mặt đất trong phạm vi một nghìn mét quanh chân bọn họ bị đè lõm xuống, một hố sâu trăm mét lại xuất hiện lần nữa.
Dưới chân hai người cũng có sóng khí nổ ra. Sau ba lần đối chọi, hai người đều lùi về phía sau, kéo dãn khoảng cách mấy trăm mét.
“Thật đã!”.
Cánh tay trái của Diệp Thiên khẽ run, thoáng có cảm giác tê dại truyền đến, khiến trong lòng cậu hăng hái hon.
Từ khi tu luyện Phệ Thiên Trường Sinh Thể đến nay, cậu chưa gặp được đối thủ nào có thế đánh hòa với cậu về xác thịt. Hôm nay, cậu dùng trạng thái tam hoa tụ đỉnh mở Phệ Thiên Trường Sinh Thể, hơn nữa còn gọi ra cánh tay Đại Hoang Kỳ Lân, có thế nói là thúc đấy sức mạnh xác thịt đến cực hạn.
Dù là vậy cậu vần bị đánh lùi, điều này kích thích ý chí chiến đấu trong lòng cậu dâng cao!
Ngược lại, lúc này Bắc Thương Chân Quân mặt mày tái mét, một dòng máu chảy ra từ cánh tay Thanh Long. Ở nơi tiếp giáp của cánh tay Thanh Long và phần vai, vài mảnh vảy rồng đã toác ra, để lộ máu thịt đỏ tươi ở bên trong.
Cuộc đọ sức lần này ông ta không những bị Diệp Thiên đánh bại, mà cánh tay Thanh Long nổi bật về phòng ngự của ông ta cũng bị nứt ra?
Phải biết rằng, mặc dù sức mạnh Thanh Long trên cánh tay Thanh Long được lấy từ một con Tam Trảo Thanh Long, nhưng đó cũng là chân long thực thụ, hơn nữa còn là chân long ở thời kỳ
trưởng thành, sức mạnh có thể sánh ngang với tu sĩ hóa thần, đủ để đứng đầu danh sách trong vô số thú tộc trên khắp vũ trụ.
Ông ta được sức mạnh Thăng Long củng cố, tin rằng chỉ dựa vào cánh tay Thanh Long này thì sẽ khó tìm được đối thủ từ cảnh giới hóa thần trở xuống. Thế nhưng hôm nay ông ta lại bị một kẻ nhân tộc tu vi kim đan tam phẩm phá tan phòng ngự.
Nhục nhã, thật là nhục nhã!
Song giờ phút này, trong lòng Bắc Thương Chân Quân lại cảm thấy kinh ngạc nhiều hơn.
Sức mạnh mà Diệp Thiên thể hiện ra đã vượt xa dự tính của ông ta. Một vạn năm trước từ khi ông ta được tạo ra, ngự trị Bắc Thương Giới này, ông ta chưa bao giờ gặp phải tình huống này.
Lần đầu ông ta cảm thấy mất lòng tin, không chắc mình có thế thắng được con người ở trước mắt không.
“Trông ánh mẳt của ông kìa, ông sợ rồi sao?”.
Diệp Thiên nhạy bén nắm bắt được dao động trong ánh mắt của Bắc Thương Chân Quân.
Cậu cười nhạt một tiếng, giọng nói chứa sự giễu cợt: “Không ngờ bá chủ của Bắc Thương Giới, một trong tứ hoàng của Tinh Ngân Chi Nhãn, cũng cảm thấy sợ hãi?”.
“Từ thời khắc ông thích bắt người khác làm nô lệ, ông nên nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay!”.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, trong mắt Bẳc Thương Chân Quân hiện ra vẻ hung ác, nhưng ánh mắt ấy lại có chút kiêng dè.
Không sai, ông ta quả thật đã cảm thấy sợ. Từ khi cánh tay Thanh Long bị Diệp Thiên phá tan phòng ngự, ông ta đã sinh lòng sợ hãi.
Mặc dù ông ta là nguyên anh cửu phẩm, nhưng nói cho cùng, từ khi ông ta được tạo ra ờ Tinh Ngân Chi Nhãn thì chưa bao giờ trải qua trận đấu sinh tử như thế này. Đối thủ mà ông ta gặp phải đều bị ông ta áp đảo bằng thực lực, chưa bao giờ gặp được đối thủ nào ngang sức với ông ta, thậm chí còn chưa từng bị thương lần nào.
Bây giờ Diệp Thiên tỏ ra mạnh mẽ, còn vượt trên ông ta, khiến tâm cảnh ông ta dao động rất lớn.
Diệp Thiên thì khác, từ khi cậu rời khỏi Trái Đất đã trải qua vô số trận chiến đấu lớn nhỏ, nhiều trận chém giết, thậm chí còn đối mặt với sống chết. Đối với cậu mà nói, càng là cảnh sống còn, tính bền bỉ và tiềm năng cậu bộc phát ra càng mạnh mẽ.
Ngõ hẹp gặp nhau ai can đảm thì thắng, khi thực lực tương đương, nhân tô’ tâm cảnh sẽ là cái quan trọng quyết định thắng thua.
Lúc này, ý chí chiến đấu của Diệp Thiên vô cùng mãnh liệt, còn Bắc Thương Chân Quân lại có nỗi sợ hãi. Cán cân đã nghiêng sang một bên, trận đấu này đã không còn ý nghĩa như trước.
Giờ phút này, Mai Nhược Lãnh, thiên kiêu đứng đầu dải Ngân Hà, cũng đã phát hiện ra sự thay đổi tâm cảnh của Bắc Thương Chân Quân, trong lòng không khỏi chấn động.
Người thanh niên cô ta mới quen biết mấy ngày lại khiến bá chủ của Bắc Thương Giới rơi vào tình thế này?
“Tới nào, nguyên anh cửu phẩm!”, Diệp Thiên chắp cánh tay Kỳ Lân ở sau lưng, dùng tay phải vẫy nhẹ với Bắc Thương Chân Quân, mang hàm ý khiêu khích.
“Nếu bây giờ mất đi ý chí chiến đấu thì kết cục đợi ông chỉ có một!”.
“Đó là cái chết!”.
Nghe đến chữ chết, con ngươi trong mắt Bắc Thương Chân Quân co lại.
“Không!”.
Trong ánh mắt ông ta chứa sự điên cuồng, phẫn nộ hét lên: “Tôi được tạo ra định sẵn sẽ là chúa tể của Bắc Thương Giới này. Tôi là thần ở Bắc Thương Giới, mọi thứ đều phải do tôi quyết định!”.
“Tôi sẽ không chết, tôi tuyệt đối sẽ không chết!”.
Trong lúc nói, khí tức trên người ông ta bắt đầu trở nên cuồng bạo, chân lực màu xám và sức mạnh Thanh Long đan xen với nhau, dần dần dâng cao, nhuộm một nửa bầu trời thành màu xám xanh.
Nhưng trước uy thế lớn như vậy, Diệp Thiên lại khẽ lắc đầu. Cậu phát hiện ra, lúc này tâm trí của Bắc Thương Chân Quân đã loạn. Hai luồng sức mạnh dung hòa vô cùng lộn xộn, giống như gắng gượng hòa trộn với nhau, không ra thứ gì.
Dù là vậy cậu vẫn không coi thường, dù sao đây cũng là sức mạnh cuồng loạn của một vị nguyên anh cửu phẩm, vần không cho phép khinh thường.
“Hay lắm, đã lâu không dùng đến mày rồi!”.
“Đế trầm một nguyên anh cửu phẩm, cuối cùng vẫn phải cần đến sự gia nhập của mày!”.
Diệp Thiên khẽ giọng lấm bẩm, tia sáng thần trong mắt chợt tắt, thay vào đó là vô số tia sét màu tím xanh nho nhỏ tỏa ra từ hai mắt cậu.
Cậu nắm hờ tay, vô số sấm sét hội tụ trong tay cậu, dần dần tạo thành một thanh kiếm sấm sét màu tím xanh.
Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm!
“Diệp Lăng Thiên, tôi giết cậu!”.
Cảm nhận được khí tức của cái chết, trong đôi mắt của Bắc Thương Chân Quân hiện ra vẻ kinh hãi. Nhưng ông ta không lựa chọn rút lui, mà là ngưng tụ sức mạnh Thanh Long và chân lực toàn thân ông ta thành một, trút hết ra ngoài mà không hề có phương pháp gì, sau đó đánh về phía Diệp Thiên.
Đòn đánh này không phải kỹ pháp chiến đấu, cũng không phái thần thông tuyệt thế, mà là sức mạnh thuần túy tạo thành từ chân lực và sức mạnh Thanh Long!
Diệp Thiên chỉ vung cánh tay lên, trong mắt không vui không buồn!
Một kiếm vung ra, thiên lôi giáng thế, vạn vật diệt vong!