Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - chương 3820
Biển Đông Minh là vùng đất cực đòng của Tinh Ngân Chi Nhãn. Nó khác với các hành tinh khác. Tỉnh Ngân chi Nhãn không phải là một hành tinh mà là một khu vực cố định, sẽ không xoay chuyển. Và vị trí phía đông của nó tiếp giáp gần với thái dương nhất.
So với Nam Thương Thành, Bắc Thương Giới thì Tây Quỳnh Vực có chút khác biệt. 95% khu vực biến Đỏng Hái bao trùm bởi nước biến màu lam, những nơi có thế đặt được chân xuống chỉ cỏ vài hòn đảo mà thôi.
Diệp Thiên và Mai Nhược Lãnh đã bay cả nửa tiếng trên biển rồi. Tốc độ của Diệp Thiên quá nhanh, không hề giảm. Mai Nhược Lãnh theo sau phái dùng toàn bộ sức lực.
Đúng lúc cô ta sắp không thể theo kịp nữa thì Diệp Thiên khựng lại, lơ lửng giữa không trung. Xung quanh họ, trong phạm vi 10km không hề có bất kỳ hòn đảo hay lục địa nào mà chỉ có biển nước vô tận.
Diệp Thiên vẫn đứng trong không trung, nhìn ra bốn phía.
“Kỳ lạ”, cậu chau mày.
“Ấn ký linh hồn của Dương u Minh báo là ở đây, tại sao lại không thấy chứ?”
Trong thế giới này, những thứ mắt thường nhìn thấy được có khi là giả. Nhưng ấn ký linh hồn thì không bao giờ biết nói dối. Đây là nơi cuối cùng mà Dương u Minh xuất hiện. Và nó không dịch chuyến đi đâu nữa. Diệp Thiên có thể cảm nhận được hết sức rõ ràng.
Thế nhưng khi nhìn xung quanh toàn là biến, không có lấy một bóng người thì Diêp Thiên cám thấy thật kỳ lạ.
Mai Nhược Lãnh không biết tại sao Diệp Thiên dừng lại ở đây. Cô ta vội nói: “Ấn ký linh hồn của sư phụ tôi dừng lại ớ đây sao?”
Diệp Thiên không trả lời, chí suy nghĩ. Một lúc sau cậu nhìn xuống dưới chân.
“Lẽ nào ở trong biển?”
Cậu lên tiếng: “Cô ở đây đợi tôi, tôi đi xuống xem thế nào”.
Nói xong, không đợi Mai Nhược Lãnh trả lời thì cậu đã lao xuống, đế Phệ Thiên Thần Lực bao lấy người mình và lao vào trong biển nước.
Mặc dù xung quanh là nước nhưng do được Phện Thiên Thần Lực bao quanh nên cậu không hề bị nước thấm vào người. Hơn nữa cậu tu luyện Phệ Thiên Trường Sinh Thế nên toàn thên được tạo ra từ nguyên khí của đát trời thế nên dù không sử dụng Phệ Thiên Thần Lực đế phòng ngự thì cậu vẫn không hề hấn gì.
Với Trường Sinh Đạo Thể cậu có thể đi tất cả những nơi trong vũ trụ mà cậu muốn.
Trong biển nước có vô số các loại cá kỳ lại bơi qua bơi lại. Khi nhìn thấy Diệp Thiên, đám cá thông minh này tự động bơi ra xa, không dám đến cần. Có một vài loại kém thông minh hơn thì coi Diệp Thiên là con mồi của mình và há miệng ra định cắn cậu.
Đối với đám cá này Diệp Thiên chỉ phất tay là đã khiến chúng biến thành một đám máu, lan ra nước.
Thủ đoạn của Diệp Thiên không hề khiến đám cá này sợ hãi bỏ chạy mà ngược lại, mùi máu tanh càng thu hút chúng hơn, khiến chúng trở nên hào hứng. Thế là chúng đồng loạt lao về phía cậu.
Sô’ lượng cá nhiều như một đám kiến lớn, Diệp Thiên vung tay khiến cả một vùng rộng lớn nổ bùm bùm, máu nhuốm đỏ câ một khoảng ớn.
Diệp Thiên vẩn tỏ ra vò cùng dửng dưng. Cậu lăn tiếp cho tới khi xuống tới độ sâu hàng nghìn mét. Xung quanh vẩn tối đen nhưng vẩn không phát hiện ra được điều gì.
Diệp Thiên bỗng cám nhận được ấn ký Linh Hồn của Dương u Minh đang dao động. Điều này chứng tỏ, Dương u Minh ở khá gần đây.
“Xem ra đúng là ở trong biến thật rồi”.
Diệp Thiên đanh mắt, tăng tốc độ. Phệ Thiên Thần Lực bao quanh cậu, trông cậu giống như tàu lặn rẽ nước lao xuống, tạo thành những vệt dài. Tâm 10 phút sau, Diệp Thiên cũng đã lặn xuống tới đáy biến. Theo như cậu suy đoán thì lúc này cậu đang đứng cách mặt biến t’âm hàng chục nghìn mét.
Trước mắt cậu không còn là không gian trống không nữa mà là một cung điện phát ra ánh sáng rực rỡ, đập thắng vào mắt. Tòa cung điện được bao bọc bởi một lớp phủ trong suốt như một cái bong bóng khổng lồ. Trước cửa cung điện có một bức tượng điêu khắc người các cực lớn giống như mỹ nhân ngư trong truyền thuyết vậy.
Chỉ có điều người cá này là người cá nam, phần trên ở trần đế lộ cơ thịt rắn chắc. Tay người cá cầm một binh khí dài, phát ra ánh sáng lấp lánh ở đó.
Diệp Thiên nhìn bức tượng một lúc sau đó bước tới. Cậu có thể khẳng định Dương u Minh nằm trong cung điện này.
Tới trước cửa cung điện, vùng khí tức bao quanh nó tạo thành hình bong bóng ngăn cách cậu. Cậu đưa tay lên định xé lớp đó ra nhưng đúng lúc này hai bóng hình xuất hiện, bơi tới trước mặt Diệp Thiên.
“To gan loài người kia, dám xông vào thánh điện. Bắt cậu ta làm nô bộc cho hoàng đế của chúng ta đi”.
Một trong hai người nửa người nứa cá lên tiếng. Thế nhưng hai người này khác với bức tượng kia ở chỗ đó là họ có đầu cá nhưng phân dưới là cơ thể người nhìn trông võ cùng kỳ dị.
“Làm làm nô lệ”.
Nghe thấy hai từ này Diệp Thiên cảm thấy ghét thậm tệ. Cậu xua tay với hai người cá này và trầm giọng: “Tôi không có hứng thú với các người, tôi tới tìm người của tỏi”
“Dám chặn tôi thì sẽ chết như đám cá trước đó thỏi”.
“Cái gì?”, nghe thấy vậy hai người cá này giật mình sau đó chĩa vũ khí về phía Diệp Thiên.
“Con người kia, hóa ra chính cậu đã giết đồng loại của chúng tôi, hôm nay không xé cậu ra làm tám mảnh thì thật có lồi với danh tiếng của tộc chúng ta”.
Dứt lời, họ vũ khí chĩa về phía ngực của Diệp Thiên. Đối với những kẻ có tu vi thấp như thế này thì Diệp Thiên chắng buồn nói nhiều. Cậu chỉ phất tay.
“Bùm”.
Trong biến sâu, nước rẽ thành đường giống như hai sợi roi dài giáng xuống. Hai người cá còn chưa kịp kêu lên thì đã bị đập nát.
Nguồn sức mạnh tiếp tục lan ra, tấn còng vào lớp màng bao quanh cung điện, chém bức tượng trước cung điện làm hai.
Nguồn sức mạnh khủng khiếp đánh vỡ bức tượng tiếp tục kéo dài tạo thành một đường rãnh ngay trước cung điện. Cùng lúc này một luồng sức mạnh khác từ trong cung điện lao tới tấn công Diệp Thiên.
“Bùm”.
Hai nguồn sức mạnh va chạm, cả đáy biển chấn động. Ngay cả những ngọn núi lửa xung quanh cũng bắt đầu phun trào.
Diệp Thiên ngước nhìn vào sâu trong cung điện thì thấy có một giọng nói vọng ra.
“Diệp Thiên, tôi đợi cậu lâu rồi”.
Sau đó một bóng hình đầu cá mình người từ trong cung điện đi ra.