Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 3821
“Đông Minh?”.
Diệp Thiên nhìn bóng người khổng lồ chậm rãi đứng dậy từ cung điện dưới đáy biến, bình thán nói.
Cậu đã phát hiện ra, tu vi của đối phương cũng là nguyên anh cửu phẩm thực thụ, không hề thua kém Bắc Thương Chân Quân.
“Là tôi!”.
Bóng dáng khổng lồ đầu người mình cá trả lời cực kỳ dứt khoát: “Nhưng tôi thích được gọi là Thâm Hải Hoàng hơn!”.
Ông ta lao lên, đuôi cá khổng lồ khuấy động đáy biển, bắn lên vô số bọt khí. Nhiều loài cá tình cờ bơi ngang qua bị đuôi ông ta quất trúng, nổ tung thành máu thịt lẫn lộn.
Dưới sự khuấy động của chiếc đuôi khổng lồ cung điện dưới đáy biến cũng rung chuyển dữ dội, lung lay sắp đổ, nhưng cuối cùng không có kiến trúc nào sụp đổ.
“Nghe nói cậu đã giết Bâc Thương Chân Quân, thê’ thì tôi càng muốn đấu với cậu một trận!”.
Thâm Hải Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Thiên, đôi mẳt dẹt khống lồ nhắm thẳng vào cậu.
“Chủ nhân bảo tôi đánh bại cậu, hôm nay cậu sẽ phải dừng lại ở biển Đông Minh này!”.
Ông ta dứt lời, trường mâu quái dị trong tay đánh ra, đáy biến lập tức cuốn lên một đóa thương hoa. Sau đó khí kình mạnh mẽ dâng lên dọc theo nham thạch dưới đáy biển, từng bước phá tan lớp nham thạch ở phần đáy, kéo dài hơn nghìn mét, đến thẳng trước mặt Diệp Thiên.
Trong mắt Diệp Thiên không vui cũng không buồn, bước tới trước một bước, giẫm một chân xuống, nhắm chuấn vào nơi sẳc bén nhất của đòn tấn công này.
“Ầm!”.
Sức mạnh đòn tấn công của Thâm Hải Hoàng lập tức bị phá tan dưới chân Diệp Thiên, ngay lúc đó, núi lửa dưới đáy biển ở xung quanh cũng phun trào.
Nhìn thấy vậy, Thâm Hải Hoàng không khỏi kinh hãi, sau đó cao giọng hét vang, lan ra khắp đáy biến.
“Trưởng lão của tộc Thâm Hải nghe lệnh, ngay lập tức tiến đến cửa ba ngọn núi lửa thiết lập kết giới trấn áp núi lửa!”.
“Con người này giao cho tôi xử lý!”.
Trong lúc õng ta nói, mười mấy bóng người lao vọt ra từ sâu dưới đáy biển, tạo thành sóng nước thật dài dưới đáy biến, chia ra ba phương hướng.
Diệp Thiên không quan tâm đến tình hình xung quanh, lập tức bước tới một bước, đánh ra một quyền.
“Ầm!”.
Dưới đáy biến đột nhiên hiện ra lốc xoáy rộng trăm trượng. Quyền kình của Diệp Thiên xuyên qua trung tâm lốc xoáy, tạo thành một con đường rộng mười mấy trượng dưới đáy biển, tiến thẳng đến Thâm Hải Hoàng.
“Roi Hải Thần!”.
Thâm Hái Hoàng thấy vậy thì vung cánh tay lên, năm ngón nắm vào hư không phía trước. Mấy luồng nước biển nặng hàng trăm nghìn tấn đột nhiên biến dạng, ngưng tụ thành một chiếc roi dài màu xanh sẫm, đối chọi với lốc xoáy quyền kình của Diệp Thiên.
“Ầm ầm!”.
Hai người đối chiến dưới đáy biển sâu gần chục nghìn mét, nhưng dư âm sức mạnh lan rộng, ngay cả mặt biến cũng bị ánh hưởng, làm lan ra những gọn sóng.
Mai Nhược Lãnh ở trên mặt biển cảm giác được sự khác thường của mặt biển, vé mặt thay đổi. Cô ta biết Diệp Thiên lại bắt đầu chiến đấu.
Trong lòng cô ta không khỏi dâng lên nỗi lo lắng. Trước kia không lâu, Diệp Thiên vừa mới đánh bại Bẳc Thương chân Quân, trải qua một trận chiến đấu kịch liệt. Cậu không h’ê ngừng nghỉ mà đến thẳng đây, tất nhiên đã tiêu hao không ít chân lực.
Nếu cứ như vậy, cậu còn có thể giữ được sức chiến đấu đỉnh cao không?
Dưới đáy biển, Thâm Hái Hoàng và Diệp Thiên đối chọi một đòn, bóng dáng hai người chớp nhoáng, đều lùi về sau mười mấy trượng.
Cơ thế khổng lồ của Thâm Hải Hoàng giống như cơn bão thổi qua, phá nát liên tục mấy tòa kiến trúc ờ cung điện dưới đáy biển.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên hơi thay đổi, không biết đang nghĩ tới điều gì, nhất thời dừng tấn còng. Sức mạnh tinh thân của cậu lặng lẽ phóng ra, hóa thành một tấm lưới võ hình phủ lên cung điện dưới đáy biển.
“Sức mạnh tinh thần?”.
Thâm Hải Hoàng cảm giác được sức mạnh tinh thần bao trùm đất trời của Diệp Thiên cũng hơi kinh ngạc. Nhưng một lúc sau, ông ta bổng cười một cách tàn nhẩn, binh khí dài trong tay quất tới.
“Thương Hải Thần – Trấn Hái!”.
Một thương của ông ta đánh ra, không gian trong vòng trăm trượng xung quanh nơi Diệp Thiên đứng giống như hình thành một khu vực độc lập. Cơ thể Diệp Thiên lập tức lún xuống, chân lún vào trong nham thạch dưới đáy biến.
Cậu có thể cảm giác được, chỉ trong nháy mắt trọng lực ở khu vực của cậu đã tăng lên không chỉ mười 1’ân!
Không những vậy, trọng lực vần đang tiếp tục tăng thêm, áp lực trên đỉnh đầu càng lúc càng khủng khiếp, hai chân càng lúc càng lún sâu, sắp sửa bị vô sô’ nước biến trấn áp.
“Tam hoa tụ đỉnh!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ba đóa hoa không màu hiện ra trên đỉnh đầu. Một luồng sức mạnh cực kỳ thô bạo lao ra khỏi đáy biển, phá tan trọng lực ở khu vực này.
Cơ thế cậu nhẹ bang, đột nhiên phóng vọt lên, tạo ra một vệt sóng khí dài ớ dưới đáy biến. Xác thịt phá vỡ rào cản âm thanh trong nước biến!
Phái biết rằng, xác thịt phá vỡ rào cản âm thanh trong không khí và trong nước biến là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Bới vì lực ma sát của không khí và lực ma sát của nước biển không cùng một tầng lớp, hơn nữa, tốc độ di chuyến trong nước biến càng nhanh thì lực cản phải chịu cũng tăng thêm gấp mấy l’ân, cho nên xác thịt phá vỡ rào cân âm thanh trong nước biển thì kinh thế hãi tục đến mức nào.
Xác thịt cậu phá vỡ rào cản âm thanh trong nước biển, tiến thắng đến đỉnh đầu Thâm Hải Hoàng. Sau đó cậu kéo nắm đấm tay phải về sau, làm động tác chuẩn bị đánh xuống.
cảm nhận được tốc độ của Diệp Thiên đột nhiên tăng cao, Thâm Hải Hoàng cũng kinh hãi, sau đó trường thương trong tay tiếp tục chấn động, quét ngang tới trước.
“Thương Hải Thần, Thâm Hải Liên Hoa!”.
“Soạt!”.
Ông ta dùng thương làm đao, giữa lúc quét ra giống như một thanh đao thép chém ngang dưới đáy biến. Đao khí rực rỡ màu xanh sẫm chia cắt nước biển, chém về phía Diệp Thiên. Lúc đao khí đến gần Diệp Thiên lại bùng nổ giữa không trung, vô sô’ khí kình bẳn ra xung quanh, giống như một quả ngư lôi hạt nhân nố tung dưới đáy biển, hiện ra một đóa sen nước.
“Ầm!”.
Sức mạnh to lớn nổ thành một vùng chán không giữa đáy biến, ngay cả nước biển có áp lực lớn cũng không thể đến gần, còn Diệp Thiên thì đã biến mất trong khí kình cuồng bạo.
“Ao”
Thâm Hải Hoàng nhíu mày. Rõ ràng lúc nãy Diệp Thiên định ra quyền, nhưng giờ phút này, ỏng ta lại cám thấy đòn tấn công của mình không có chút lực cản nào.
“Chuyện này là sao?”.
Trong lúc ông ta đang tò mò, một luồng khí tức lướt qua bên người ông ta.
“Cái gì?”.
Ông ta phản ứng lại gần như ngay lập tức, nhưng vẫn muộn một bước. Một luồng sáng màu xanh lam đâm thẳng vào trong cung điện dưới đáy biển, sau đó đột nhiên trở nên gấp khúc, lao lên mặt biển, chính là Diệp Thiên.
Chỉ là lúc này bên cạnh Diệp Thiên xuất hiện thêm một bóng người. Một người đàn ông trung niên khí tức suy yếu, toàn thân đ’ây vết thương được cậu xách theo trong tay, nhanh chóng trồi lên mặt biến.
Lúc nãy, Diệp Thiên phóng sức mạnh tinh thần ra không phải để chiến đấu với Thâm Hải Hoàng, mà là đế thăm dò mỗi một ngóc ngách trong cung điện dưới đáy biến, xác định vị trí của Dương u Minh.
Một quyền của cậu chỉ là hư chiêu, thực tế không hề ra tay. Ngược lại, cậu đỡ đòn tấn công của Thâm Hải Hoàng, sau đó lướt qua Thâm Hải Hoàng trong khí kình, giải cứu Dương U Minh từ trong cung điện dưới đáy biến.
“Muốn chạy sao?”.
Thâm Hải Hoàng thấy vậy lập tức phần nộ gào lên, dưới đáy biến hiện ra mấy vòi rồng nước. Sau đó, ông ta quất mạnh đuôi, cơ thế phóng vọt đi, cũng đạt tới tốc độ âm thanh, không hề thua kém Diệp Thiên.
Hai người một trước một sau lao về phía mặt biển, cuối cùng Diệp Thiên vần ngoi lên mặt biến trước một bước. Một bọt nước to lớn nối lên, cậu tóm chặt Dương u Minh, xuất hiện trước mặt Mai Nhược Lãnh.
“Đón lấy sư phụ cô, đưa ông ta đến nơi an toàn trước, lát nữa tôi sẽ…”.
Diệp Thiên vừa ném Dương u Minh v’ê phía Mai Nhược Lãnh, còn chưa nói dứt câu, một luồng sáng u ám đã xuất hiện đằng sau cậu giống như ma quỷ. Sau đó, một bàn tay lặng lẽ in lên lưng cậu, xuyên thẳng tim.
Dù là với độ nhận biết của Diệp Thiên cũng không thể đề phòng đòn tấn công này. Sức mạnh cuồng bạo xuyên thấu cơ thế, đánh mạnh vào tim cậu.
“Phụt!”.
Cậu lập tức phun ra máu, cơ thể đập mạnh xuống biến một lần nữa, ma sát với mặt biến hơn một nghìn mét.
Cậu quỵ một chân xuống mặt biển, không quan tâm đến vết máu chảy bên miệng, ngẩng đầu nhìn lên trời. Luồng sáng u ám chậm rãi tan đi, một người đàn ông xốc vác ở trần bước ra từ bên trong.
Cùng lúc đó, trên mặt biến lại nổ vang, sóng biển vươn cao trăm mét. Bóng người khổng lồ của Thâm Hải Hoàng cũng hiện lên trên mặt biển, đứng cạnh người đàn ông ở trần.
Hai vị nguyên anh cửu phẩm!
“Diệp Lăng Thiên, xin tự giới thiệu tôi là Đông Minh!”.
Người đàn ông ở trần mỉm cười, sau đó chỉ tay về phía Thâm Hải Hoàng: “Người bên cạnh là bạn tôi, cùng chia sẻ biển Đông Minh với tôi. Thâm Hải Vương thống lĩnh vạn vật vùng biến, tề danh Đông Minh Song Hoàng!”.
“Trước kia, chỉ vì thu hút sự chú ý của cậu nên ông ấy mới tạm thời thay thế tôi mà thôi!”.
“Nếu không thì sao tòi có thể nhân lúc cậu phân tâm mà đưa luồng Đỏng Minh Tuyệt Kình này vào trong cơ thể cậu được?”.
Trong lúc ông ta nói, tay đã vung lên, ngón tay có làn khí u ám lượn quanh, toát ra cảm giác lạnh lẽo vỏ hạn.
vẻ mặt của Diệp Thiên cũng trở nên nghiêm nghị.
Hai vị nguyên anh cứu phẩm!