Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 3822
Cậu vốn tưởng biến Đông Minh giống như giới Bắc Thương, cỏ lẽ chỉ có một vị cửu phẩm nguyên anh. Thật không ngờ lại có tới hai vị.
Biến Đông Minh hóa ra có hai vị vua trị vì. Có hai vị này, biến Đông Minh trở thành nơi mạnh nhất trong bốn khu vực của Tinh Ngân Chi Nhãn.
Trước đó Thâm Hoàng Hái xuất hiện, vì có thực lực cửu phấm nguyên anh nên cậu tưởng người này là bàn tôn của Đông Minh, thế nên chỉ tập trung vào ông ta. Cộng thêm với việc cứu phần thần của Dương u Minh nên cậu mới bị Đông Minh tiếp cận và tấn công bằng một chưởng như thế.
Không chí có như vậy, ánh sáng u ám phát ra trên người của Đông Minh cũng cũng là khí tức vò cùng hoàn háo. Nếu không phải như vậy thì cậu cũng sẽ không bị đánh lén dề dàng như thế.
“Hai vị cửu phẩm nguyên anh mà lại còn liên thủ đánh lén một người tam phẩm kim đan thì đúng là hèn hạ quá”, Mai Nhược Lãnh nói bằng giọng châm biếm.
“Hèn hạ sao?”, Đông Minh liếc nhìn Mai Nhược Lãnh và cười lạnh lùng: “Nhóc, từ xưa tới nay thắng luôn làm vua thôi”.
“Chỉ lệnh của tói đó là đánh bại Diệp Thiên, còn dùng thủ đoạn gì thì không bao gồm”.
Ông ta nhìn Diệp Thiên và cười tà ma: “Diệp Thiên, giờ chắc cậu có thế cảm nhận được khí lạnh đang xâm nhập vào cơ thế rồi đúng không. Tất cả các kinh mạch của cậu đang đóng băng rồi chứ?”
“Đây chính là Đông Minh Tuyệt Kính của tôi, thế nào?”
Diệp Thiên không hề trả lời. Cậu nôn ra máu, trong máu có cả băng hàn.
Cậu có thể cảm nhận được rõ ràng luồng hàn băng kia đang từ trái tim cậu lan ra khắp các mạch máu. Mỗi nơi nó đi qua, mọi thứ đều đang kết băng bằng tốc độ mà mắt thường có thế nhìn thấy được. Các đường kinh mạch do quá lạnh cũng co rút lại và trớ nên yếu vô cùng.
Nhưng dù như vậy thì khuôn mặt của Diệp Thiên từ tái nhợt cũng chuyến qua hồng đều. Tốc độ kết băng trong cơ thế cũng dần giảm xuống.
Cậu ngước nhìn Đông Minh và Thâm Hoảng Hái.
“Tưởng rằng dựa vào mấy thứ này mà có thế đối phó được với tôi sao?”
Một giây sau, một luồng sáng màu tím xanh phỏng ra từ cơ thể cậu, toàn bộ vùng chân không bao quanh cậu lập tức bị chấn động, vô số những vết nứt xuất hiện.
Đông Minh dường như cũng tính toán được điều này bèn cười lắc đầu: “Diệp Lăng Thiên, tôi biết cậu sở hữu Trường Sinh Đạo Thể, Đông Minh Tuyệt Kính không thể nào khiến cậu bị tốn thương”.
“Nhưng nếu tôi không cho phép cậu khởi động Trường Sinh Đạo Thể thì sao?”
Diệp Thiên nghe thấy vậy bèn cười lạnh lùng: “ồ? Dựa vào các gì chứ?”
“Dựa vào cô ta”, Thâm Hoảng Hải nãy giờ im lặng bằng cười âm s’âm, sau đó chỉ điểm Hải Thần Thương trong tay, ba cột nước được hình thành tạo thành ba đầu mũi nhọn sắc bén. Ba mũi nhọn này phóng về ba hướng, lấy Dương u Minh và Mai Nhược Lãnh làm trung tâm.
Mũi tên bằng nước chỉ cần thêm một thước nữa là sẽ đâm xuyên cơ thể Mai Nhược Lãnh và Dương U Minh. Đối diện với đòn tấn công của một vị cửu phẩm nguyên anh, Mai Nhược Lãnh không thế phản kháng, đành chí biết đứng bất động tại chỗ.
“Nếu cậu khởi động Trường Sinh Đạo Thế thì hoặc tam hoa tụ đỉnh thì tôi sẽ lập tức giết chết bọn họ”.
Thâm Hải Hoàng cười quỷ dị, nhìn Diệp Thiên.
Cậu không ngờ hai vị cửu phẩm nguyên anh này lại đê tiện đến như vậy. Đầu tiên là đánh lén, bây giờ là dùng tính mạng của Mai Nhược Lãnh ra uy hiếp cậu.
“Diệp Thiên, cậu…”, Mai Nhược Lãnh định lên tiếng nhưng Thâm Hải Hoàng đã chỉ điểm khiến cho tiếng nói của cô ta không thế truyền đi được. Cô ta chí biết dùng ánh mắt nhìn Diệp Thiên, bảo cậu cứ mặc kệ cô ta.
Diệp Thiên khẽ chau mày và trầm giọng: “Tôi và cô ta quen nhau có vài ngày thôi. Hơn nữa tông môn của cô ta là thần điện Thái Dương, vốn có thù oán với tôi. Các người tưởng rằng tòi sẽ bị uy hiếp vì cô ta sao?”
“Vậy à?”, Thâm Hoàng Hải cười khẩy: “Vậy cứ thử xem”, ông ta ép cây trường thương trong tay xuống ba mũi tên từ nước lập tức tiến lại thêm, dí vào cơ thể của Mai Nhược Lãnh và Dương u Minh. Máu tươi lập tức bắn ra.
Mai Nhược Lãnh và Dương u Minh đang hôn mê tỏ ra đau khố. Mũi tên đã đâm vào xương bọn họ.
Sẳc mặt lâm chính tối s’âm, nhìn Thâm Hoàng Hải chuẩn bị ấn cây thương trường, cậu đã phải hò lên: “Dừng tay”.
“Tam hoa tụ đỉnh và Trường Sinh Đạo Thế tỏi đều không sử dụng”.
Nghe Diệp Thiên nói vậy Mai Nhược Lãnh vô cùng kinh ngạc. Cô ta không ngờ Diệp Thiên vì sự sống chết của cô ta mà từ bỏ con át chủ bài chiến đấu của chính mình.
Nếu không thế dùng tam hoa tụ đỉnh và Trường Sinh Đạo Thể thì sức mạnh của Diệp Thiên chỉ có thế phát huy tầm cấp bậc tam phẩm nguyên anh mà thôi. Đối diện với hai vị cửu phấm nguyên anh thế này thì như vậy sao cậu có thể chiến thắng được?
“Tốt lắm”, thấy Diệp Thiên đồng ý, Thâm Hải Hoàng bật cười, nhấc cây thân thương lên thế là ba mũi tên bằng nước lập tức tan ra nhưng Mai Nhược Lãnh và Dương U Minh vần bị khóa chặt người. Sau đó ông ta quay qua Đòng Minh và gật đầu
“Đông Minh, giao cho ông đấy”.
Đông Minh mỉm cười: “Đương nhiên rồi”.
Dứt lời ông ta tung chưởng.
“Tù Thiên Thủ”, vô số nước biển được một bàn tay vô hình nào đó kết thành những ấn thủ cực lớn trong không trung giáng về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên đanh mắt, ánh sáng màu lam tím trên người tản ra. Cậu đã từ bỏ việc khới động Phệ Thiên Trường Sinh Thể, toàn bộ sức mạnh của nó tập trung vào một cánh tay bên phải cậu tung ra cú đấm.
Ta Tuyệt Quyền chiếu thứ sáu, Vãn Thiên Khuynh.
“Bum!”
Cú đấm của Diệp Thiên đánh thẳng vào bàn tay bằng nước nhưng chỉ chặn được nó tầm 10 giây. Sau đó nước tạo thành một bức tường đè xuống, khiến cậu bật ra xa hàng trăm mét.
“Phụt”, Diệp Thiên lại nôn ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt cậu càng lúc càng khó coi.