NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 3827

  1. Home
  2. Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full)
  3. Chương 3827
Prev
Next

“Hỏng rồi, Đông Minh sắp thua!”.

Ánh mắt của người bí ấn đanh lại, vẻ mặt cũng trở nên có chút vi diệu.

“Dùng Kỳ Lân Chân Hỏa thiêu cháy đạo thế trường sinh và chân lực hỗn độn, giải phóng hai luồng sức mạnh bộc phát mạnh hơn, thêm câ tam hoa tụ đỉnh, trong nháy mắt sức chiến đấu còn vượt cả nguyên anh thần phẩm sao?”.

Một lát sau, ông ta ôm mặt cười như điên như dại.

“Không ngờ, thực sự không ngờ, ngay cả nguyên anh thần phẩm cũng không ép được tên nhãi này vào đường cùng. Người sở hữu chân lực hổn độn quả nhiên đều giống với “người đó”, không dể đối phó chút nào”.

Ông ta đóng hình chiếu thần hồn trước mẳt lại không xem nữa, bởi vì ông ta đã biết kết quả của trận đấu này.

Trên bầu trời biển Đông Minh, toàn thân Diệp Thiên tắm trong lửa vàng, dưới sự thiêu đốt của Phệ Thiên Thần Diệm, uy lực của Phệ Thiên Huyền Lực tăng vọt, khiến tu vi bán thể của anh tăng liền mấy cấp, từ kim đan tam phẩm lên kim đan lục phẩm.

Mà sức hồi phục, sức công kích, sức phòng ngự vốn đã mạnh mẽ của Phệ Thiên Trường Sinh Thế, dưới sự thiêu đốt của Phệ Thiên Thần Diệm đều lên một tầm cao mới. Toàn thân anh tràn ngập khí tức man hoang từ thuở sơ khai hỗn độn, khiến Đông Minh phải lấy làm kinh hãi.

Ông ta phát hiện ra sức mạnh của Diệp Thiên bắt đầu vượt mặt ông ta với một phương thức vô cùng quỷ dị.

“Sao có thể chứ? Đạo thể trường sinh, tam hoa tụ đỉnh, cùng với thanh kiếm mang theo Chân Vũ Chi Ý, sở hữu ba thứ này vốn đã rất khó tin rồi, vậy mà cậu ta còn có thế tự thiêu nữa?”.

Trong lúc ông ta đang ngạc nhiên, thì Diệp Thiên đã hành động.

“Soạt!”.

Trên bầu trời xẹt qua một quỹ đạo màu đỏ vàng, Đông Minh thậm chí chỉ có thế dựa vào cảm ứng của bản thân để nhận ra nguy hiếm đang ập đến, hơi giơ tay lên.

“Bốp!”.

Một nắm đấm mang theo ngọn lửa đã nện vào cánh tay ông ta.

“Rắc!”.

Đông Minh với tu vi đạt tới nguyên anh thần phẩm, sở hữu Thôn Thiên Huyền Võ Thể, mà ánh mẳt cũng phái tỏ vẻ khó tin. Cánh tay của ông ta vừa chạm vào quyền kình của Diệp Thiên đã gãy lìa như cành cây khô, khớp xương từ bàn tay đến bả vai đều vỡ vụn.

“Gừ!”.

Trong ánh mắt Diệp Thiên tràn ngập lửa giận điên cuồng, xoay người một cái, rạch một đường sáng nửa hình tròn giữa hư không. Tiếng nổ vang lên trong không khí, khiến mặt biển nối sóng dữ.

Anh lao thẳng đến đỉnh đầu Đông Minh, đạp một chân xuống, giẫm lên lưng ông ta.

“Ầm!”.

Sức mạnh cuồng bạo lan từ đỉnh đầu xuống, Đông Minh chỉ có thể điều động chân lực hộ thể đế chống lại, nhưng cước này của Diệp Thiên phớt lờ cả chân lực hộ thể của ông ta, phá tan chân lực từ bên trong.

Bản thân ông ta bị cú đạp này nhấn chìm xuống nước biển, mặt biến bên dưới cũng xuất hiện một vết lõm khổng lồ hình dấu chân to mấy chục trượng.

“Phụt!”.

Đông Minh ở dưới biển phun ra máu tươi, trong lòng đã vô cùng khiếp đảm.

“Tên này là quái vật sao?”.

Trong lòng ông ta chợt nghĩ, người đang dưới đáy biển, liền giơ tay đánh ra một quyền.

“Thôn Thiên Minh Quyền!”.

Dưới đáy biển lập tức mây vần gió vũ, nước biến dâng cao hơn trăm mét, một quyền ấn khổng lồ từ trong nước biển phá ra, đánh thẳng về phía Diệp Thiên.

Đôi mắt Diệp Thiên toàn là ngọn lửa màu vàng cắn nuốt, sắc mặt lạnh tanh, hiện giờ anh không còn chút lý trí nào, mà chỉ là một cổ máy chiến đấu muốn hủy diệt toàn bộ vật sống ở trước mặt.

Anh không thèm đế ý đến quyền này của Đông Minh, mà còn lao thẳng xuống, dùng cơ thế đón đỡ trực diện.

“Bốp!”.

Anh va mạnh vào quyền ấn chắc nịch này, quyền kình cuồn cuộn bị anh đánh tan. Cơthế Diệp Thiên như một thanh kiếm sắc bén, xé nát quyền kình, lao thắng xuống đáy biến.

“Thời Đại Băng Hà!”, trong nước biến vang lên tiếng quát khẽ của Đông Minh, sau đó một bóng người lao vút ra khỏi biển. Khoảnh khắc ông ta rời khỏi mặt biển, phạm vi nghìn mét vuông xung quanh lập tức đóng băng, hóa thành một khối băng khổng lồ, Diệp Thiên cũng kẹt trong đó.

“Quái vật! Chắc chắn thẳng nhãi này là quái vật!”.

Đông Minh tức giận rủa thầm, nhưng không tiếp tục ớ lại, mà duỗi người ra, thi triển tốc độ của nguyên anh thần phẩm lên đến cực hạn, đang định vút qua hư không, cao chạy xa bay.

Bởi vì ông ta biết Thời Đại Băng Hà không thế giữ chân Diệp Thiên, cùng lắm chỉ có thể ngăn cản anh một tiếng, ông ta phái nhân cơ hội này, nhanh chóng tháo chạy.

Nếu còn không đi thì chỉ có thất bại thảm hại, ỏng ta chắc chắn không thể đấu lại Diệp Thiên đang trong trạng thái này.

Phải chờtrạng thái này của Diệp Thiên hết hiệu lực, ông ta mới có thế lại nghiền nát anh.

Ông ta mới đi được mấy nghìn mét, thì phía sau bỗng vang lên một tiếng gầm phần nộ.

“Thiên Luân, tôi phải giết ông!”.

Trong giọng nói phẩn nộ này ẩn chứa sát khí vô tận, chỉ thấy tảng băng khổng lồ nổ tung, hóa thành vụn băng đầy trời. Còn bóng dáng đang tắm trong lứa vàng lao thẳng vào hư không, đuổi theo Đông Minh với tốc độ nhanh hơn cả ông ta.

“Thiên Luân?”, Đông Minh vốn đang bỏ chạy, nghe thấy thế liền khựng lại.

Ngay sau đó, đôi mắt ông ta run rẩy, ngoảnh phắt lại, vẻ mặt đầy dữ tợn đáng sợ.

“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại biết tên của con tòi?”.

Nhưng Diệp Thiên đang trong cơn cuồng nộ đâu rảnh đế trả lời, lúc này trong mắt anh chỉ có một chữ.

Giết!

Tốc độ của Diệp Thiên nhanh gấp 10 lần tốc độ âm thanh, cơ thể anh ma sát với không khí xung quanh, đế lại một vệt khí màu đỏ rất dài. Anh lướt qua mấy nghìn mét, tung một quyền tới.

Vẻ mặt Đông Minh điên cuồng, lúc này ông ta không còn ý định rút lui nữa, mà quát lớn: “Diệp Lăng Thiên, trá lời đi!”.

Ông ta vừa dứt lời thì cũng tung một quyền ra, va chạm trực diện với Diệp Thiên.

“Bốp bốp!”.

Hai nắm đấm va vào nhau, cả trời đất dường như ngừng lại, sau đó, một luồng sức mạnh có thể thấy được bằng mắt thường dấy lên, lan ra, đẩy vô số nước biển ra xung quanh, chỉ để lại một bãi đất trổng mấy nghìn mét vuông.

Nhưng hai người chỉ giằng co một giây, trong miệng Diệp Thiên phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, nắm đấm bỗng ép mạnh xuống.

“Rắc!”.

Đông Minh không chống lại nổi cú đấm cuồng bạo này nữa, cánh tay lập tức gãy gập. Sau đó, trong ánh mẳt kinh hãi tuyệt vọng của Đông Minh, cú đấm của Diệp Thiên đánh trúng lồng ngực ông ta.

“Phụt!”.

Tên máu phun ra, lẫn cá nội tạng nát bét. Cơ thế của Đông Minh nặng nề ngã xuống biến, khí tức của ông ta vào lúc này cũng nhanh chóng biến mất.

Trên bầu trời, toàn thân Diệp Thiên được lửa vàng quấn quanh, nhưng anh chưa dừng tay mà lại lao thẳng xuống biển, một lát sau phá biến lao ra, trong tay còn xách theo một bóng người, chính là Đông Minh.

“Giết!”.

Năm ngón tay của anh bóp chặt cổ họng Đông Minh, chỉ cần khẽ vặn là sẽ bẻ gãy đầu của ỏng ta.

Trên lồng ngực của Đông Minh có một lổ máu, rõ ràng đã bị cú đấm của Diệp Thiên đánh xuyên qua, nội tạng cũng bị quyền kình của Diệp Thiên đánh cho vỡ nát toàn bộ.

Bây giờ, ông ta hoàn toàn không còn sức chiến đấu, nhưng ánh mẳt vẫn còn sự quật cường và giãy giụa cuối cùng, túm chặt lấy cổ tay Diệp Thiên.

“Cậu… tại sao cậu… lại biết tên của con tôi?”.

Diệp Thiên đang trong hình thái cuồng nộ, nghe thấy câu này, hình như đầu óc tỉnh táo hơn một chút, sau đó ngọn lửa toàn thân tắt ngấm, lứa vàng trong mắt cũng biến mất, thoát khỏi hình thái cuồng nộ.

“Tên của con ông?”, Diệp Thiên đã lấy lại tính táo, hơi nhíu mày.

Anh vẫn nhớ rõ ràng, khoảnh khắc vừa rồi khi đang trong hình thái cuồng nộ, hình như anh đã nhận nhầm Đông Minh là Thiên Luân. Tuy lúc đó anh chỉ dựa vào cảm xúc tức giận đế duy trì sức chiến đấu, nhưng mọi cảm giác của anh đều được phóng to vô hạn.

chính vì vậy anh mới cảm nhận được huyết mạch khí tức của Đông Minh và Thiên Luân cực kỳ giống nhau. Mà Thiên Luân lại là kẻ thù của anh ở Trái Đất, thế nên anh mới nhận nhầm Đông Minh là Thiên Luân.

Nhưng bây giờ Đông Minh lại nói Thiên Luân là tên của con ông ta, khiến anh lập tức hiểu ra.

Lẽ nào Đòng Minh trước mặt anh là bố của Thiên Luân, một trong những người tạo ra tiểu thế giới Trái Đất, người sáng lập Đại Thiên Cung?

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 3827"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

hãy gọi ta là quỷ sai đại nhân
Hãy Gọi Ta Là Quỷ Sai Đại Nhân
Tháng 12 14, 2023
thiếu gia vô dụng lột xác
Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác – Hàn Mộc
Tháng 3 17, 2024
chien-long-vo-song-tran-ninh-truyen-full
Chiến Long Vô Song – Trần Ninh (Truyện Full)
Tháng 10 25, 2021
cửu kiếm sát thần
Cửu Kiếm Sát Thần
Tháng 12 14, 2023
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com