Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 3828
Trên biển Đông Minh, Diệp Thiên dùng một tay nhấc Đông Minh lên giữa không trung, nhưng không giết ông ta ngay.
Trong đầu anh lóe lên rất nhiều suy nghĩ, sắc mặt cũng biến hóa không ngừng.
“Thiên Luân là con của ông?”.
“Ông là bố hay tổ tiên của õng ta?”.
Lúc này, Đông Minh đã mất hoàn toàn năng lực phản kháng, nhưng đôi mắt vần đầy vẻ không cam lòng.
“Thiên Luân là cốt nhục duy nhất của tôi, tòi đương nhiên là bố của nó rồi. Nó cũng là truyền nhân cuối cùng của tộc Đông Minh”.
Ông ta tức giận nhìn Diệp Thiên, trầm giọng nói: “Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại biết tên của con tôi? Cậu đã làm gì nó?”.
Diệp Thiên không quan tâm đến câu hỏi của ông ta, chỉ hơi nhíu mày.
Tộc Đông Minh, đây là lần đầu tiên anh nghe đến từ này.
Anh trầm ngâm một lát rồi lại hỏi: “Ông là bố của Thiên Luân, tức là ông từng tới Trái Đất? Tiểu thế giới của Trái Đất là do ông và những người tu tiên khác từng tới Trái Đất khai phá sao? Đại Thiên Cung do ông sáng lập?”.
Đông Minh đang thởthoi thóp, nghe thấy thế liền hoàn hồn: “Hóa ra cậu đến từ Trái Đất”.
Ngay sau đó, vẻ mặt ông ta trở nên dữ tợn hơn mấy phần, cố gắng giơ bàn tay lên, chộp lấy bà vai Diệp Thiên, dùng chút sức lực cuối cùng chất vấn: “Tộc Đỏng Minh ta từng là một trong sô’ những bá chủ của dải Ngân Hà này, sở hữu rất nhiêu chủng tộc và giáo phái tu tiên phụ thuộc. Lúc trước tôi đã cùng một đám tu sĩ của các chủng tộc phụ thuộc và giáo phái nhàn tản đáp xuống Trái Đất, mờ ra tiếu thế giới. Đại Thiên Cung do chính tay tòi sáng lập, mục đích là đế trấn áp tiểu thế giới, xưng bá Trái Đất, cuối cùng lấy được tinh thế năng lượng của Trái Đất”.
“chính vì vậy mà tôi đã để lại cốt nhục duy nhất của mình ở lại Đại Thiên Cung, đế nó thừa kếy bát của tôi. Bây giờ xem ra, hình như nó vẫn chưa làm được”.
“Tất cả đều là do cậu sao?”.
Nói đến đây, sức lực trong bàn tay õng ta càng ngày càng yếu ớt, cánh tay đang nắm bả vai Diệp Thiên cuối cùng cũng trượt xuống.
“Hừ, không ngờ tộc Đông Minh ta từng cường thịnh một thời lại tin nhầm kẻ gian, khiến cả chủng tộc bị người ta giết sạch. Thân là tộc trưởng của tộc Đông Minh, tôi chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho người ta ở nơi chật hẹp này, kéo dài hơi tàn. Ngay cả cốt nhục duy nhất còn lại cũng không thể hoàn thành gửi gẳm ban đầu”.
“Đúng là trời muốn diệt tộc Đông Minh ta!”.
Dứt lời, ông ta hét lớn một tiếng, ánh mắt chứa đầy bi thương và tuyệt vọng: “Bỏ đi, hôm nay có thế chết trong tay một yêu nghiệt tuyệt thế sở hữu tam hoa tụ đỉnh và đạo thể trường sinh, cũng coi như không uổng phí đời
này”.
“Các vị liệt tổ liệt tông của tộc Đòng Minh, kẻ bất hiếu Đông Minh Dạ đến gặp mọi người đây!”.
Dứt lời, ánh sáng trong đôi mẳt ông ta lại tối sầm, sinh mệnh nhanh chóng trôi tuột đi.
Ông ta vốn bị một quyền của Diệp Thiên đánh vỡ bản nguyên cơ thể, bây giờ lại mất hẳn động lực sống, cho dù là thần tiên cũng khó cứu.
Diệp Thiên nhìn thi thế của Đông Minh Dạ, ánh mắt không buồn không vui, chỉ khẽ hất tay, ném nó xuống biến. Sóng biến xỏ tới, dần nhấn chìm nó xuống biến Đông Minh.
Nhưng nỗi nghi hoặc trong lòng Diệp Thiên chưa dừng lại, mà còn nhiều hơn.
Theo lời Đông Minh Dạ nói, ông ta là tộc trướng cuối cùng của tộc Đông Minh, Thiên Luân là con trai ông ta thì đương nhiên cũng thuộc tộc Đông Minh.
Nhưng Đông Minh Dạ chẳng phải là người công cụ trấn thủ biển Đông Minh do người bí ẩn đặt cược với anh tạo ra sao? Sao lại là tộc trưởng của tộc Đông Minh chứ?
Nếu ông ta đúng là tộc trưởng của tộc Đông Minh, thì theo lời ông ta nói, tộc Đông Minh từng là bá chủ dải Ngân Hà, ngay cả Trái Đất cũng bị nó coi là thuộc địa, chẳng khác nào thần điện Thái Dương hiện giờ.
Nếu đã vậy thì sao tộc Đông Minh lớn mạnh lại bị người ta tiêu diệt được chứ? Người nào hay thế lực nào có thế khiến nó diệt vong?
Các câu hỏi hiện lên trong đầu Diệp Thiên, nhưng anh suy nghĩ mãi không tìm được đáp án. Dù sao anh cũng còn quá trẻ, mà những bí sử bị đóng bụi trong vũ trụ này thì đã quá xa xôi.
Phệ Thiên Thần Diệm trên người anh đã tắt hẳn, tu vi cũng hạ xuống kim đan tam phẩm. Sức hồi phục của Phệ Thiên Trường Sinh Thế bắt đầu tu sửa khôi phục sức mạnh bản nguyên bị tổn thất do anh tự thiêu. Sau đó anh bỗng gầm lên một tiếng.
“Ván cược của chúng ta đã hoàn thành, tòi đã thắng!”.
“Tôi biết ông có thế nghe thấy, cũng có thể nhìn thấy, ra đây đi, đến lúc ông thực hiện lời hứa rail”.
Tiếng gầm khẽ của Diệp Thiên vang khắp biển Đông Minh.
Mai Nhược Lãnh vốn đang dẫn theo Dương u Minh bỏ chạy, nghe thấy thế thì vui mừng quá đồi, lập tức thay đối phương hướng, lao về phía Diệp Thiên.
Còn lúc này, một giọng nói cũng vang lên trên đỉnh đầu Diệp Thiên.
“Nhóc con, có bản lĩnh lắm!”.
“Dùng Kỳ Lân chân Hỏa thiêu đốt đạo thể trường sinh, trong nháy mắt nâng cao thực lực bản thế. Thế mà cậu cũng dám thử!”.
Trong lúc giọng nói vang lên, không gian phía trước Diệp Thiên nhu động dữ dội, sau đó một bóng dáng tráng kiện mặc bào đen bất ngờ hiện ra, chính là người bí ẩn đã đánh cược
với Diệp Thiên.
“Đừng nhiều lời nữa, nếu tôi đã thắng, thì ông hãy thực hiện lời hứa đi’1.
“Nói cho tôi biết cách rời khỏi Tinh Ngân chi Nhãn”.
Người bí ẩn đội nón lá màu đen, trên mặt có một lớp màn chắn bằng sương đen như có như không, khiến người ta không thế nhìn rõ diện mạo thực sự.
Chỉ nghe ông ta cười đáp: “Yên tâm đi, tòi đã hứa với cậu thì sao có thể nuốt lời chứ?”.
“Phệ Nhật Thánh Giả tôi trước giờ nói là làm!”.
Dứt lời, ông ta giơ bàn tay lên, một chùm sáng màu đen bắn ra, sau đó hình thành một cột sáng màu đen đủ cho ba người cùng sánh vai đi, đâm thẳng vào hư không trên đầu.
“Đây là thông đạo không gian mà cậu dùng khi đến, tôi đã dùng sức mạnh của chính mình để xây dựng lại, nó có thế trực tiếp đưa cậu về nơi lúc cậu đến”.
“Cậu đã thắng, bây giờ cậu được tự do rồi!”.
Cột sáng màu đen gần ngay trước mẳt, Diệp Thiên chỉ cần tiến một bước về phía trước là có thể tiến vào cột sáng, trực tiếp truyền tống về Dương Thân Vực của sao Ly.
Nhưng Diệp Thiên vần đứng bất động, sắc mặt đanh lại.
Người bí ẩn có tên Phệ Nhật Thánh Giả thu hết mọi biểu cảm của Diệp Thiên vào trong đáy mắt, cố ý nói: “Tôi đã dựng xong thông đạo không gian cho cậu, sao còn chưa đi?”.
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, nhân lúc tôi chưa đổi ý thì đừng bỏ lỡ cơ hội”.
Sắc mặt Diệp Thiên thay đổi chóng mặt, trầm giọng nói: “Nếu tôi đã thắng vụ cá cược này, thì tôi muốn đi lúc nào cũng được nhí?”.
“ở đây tôi còn chút việc chưa làm xong, làm xong rồi tôi mới đi được”.
“Nếu ông đã thua thì nên nghe theo sắp xếp của tôi”.
“ồ?”, Phệ Nhật Thánh Giả nghe thấy thế, liền nở nụ cười sâu xa.
“Cậu nói mình còn có việc chưa làm xong sao?”.
“Đế tòi đoán nhé, chuyện cậu bảo chưa làm xong là chuyện này đúng không?”.
Dứt lời, ông ta bỗng giơ bàn tay lên, một ảo ảnh linh hồn xuất hiện trong lòng bàn tay.
Khoảnh khắc nhìn thấy áo ảnh linh hồn này, đồng tử của Diệp Thiên bỗng co lại.
“Độ Ách?”.