Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 3830
Nếu cậu lựa chọn rời khỏi Tinh Ngân chi Nhãn một mình, thì Độ Ách Chân Nhân sẽ vĩnh viễn ớ lại đây, chuyến đi đến Tinh Ngân Chi Nhãn lần này của cậu cũng coi như công cốc.
Nếu cậu lựa chọn để linh hồn của Độ Ách rời khỏi Tinh Ngân chi Nhãn, còn cậu ở lại, thì trong trận quyết chiến một tháng nữa, Hiên Viên Điện thiếu chiến lực chính là cậu, sẽ không ai có thể đấu lại được Dương Diệt Sinh. Hiên Viên Điện vẫn giống như nghìn năm trước, phải đối mặt với kết cục thất bại.
Hơn nữa, linh hồn của Độ Ách muốn rời khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn thì phải có người dẫn dắt đưa ra khỏi đây. Nếu bán thân cậu phải ở lại, thì đâu còn ai có thế đưa được linh hồn của Độ Ách ra ngoài, làm gì còn ai đáng đế cậu tin tưởng? Trên bầu trời, mấy đám mây đen kéo đến, sau đó mưa nhỏ lắc rắc. Diệp Thiên không điều động Phệ Thiên Huyền Lực để chống lại, mà để mặc nước mưa xối vào người. Trong lòng cậu cũng lóe lên vô số suy nghĩ.
Mai Nhược Lãnh không dám nói gì, còn Phệ Nhật Thánh Giả vần tỏ vẻ rất ung dung, chỉ lặng lẽ chờ đợi câu trá lời của cậu.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Diệp Thiên cũng ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Ông đưa cho tòi hai lựa chọn này chủ yếu là vì tôi hữu dụng với ông, hay nói cách khác là ông cần tôi ở lại đây, đúng không?”.
“Nếu vậy thì tôi có thể lựa chọn ở lại, để những người khác đi. Nhưng tôi muốn ông thả tôi đi cùng những người khác, cho tôi thời gian một tháng. Sau một tháng, tôi nhất định sẽ trở lại Tinh Ngân chi Nhãn thực hiện lời hứa”.
Phệ Nhật Thánh Giả nghe xong liền lắc đầu không chút do dự: “Tôi sẽ không cho cậu bất cứ thời gian nào cả, nếu đã lựa chọn ở lại thì cậu không được ra khỏi Tinh Ngân chi Nhãn nửa bước”.
“Tỏi nhớ mấy nghìn năm trước cũng từng có một người nói y hệt như cậu, bảo tôi cho cậu ta 100 năm, tôi đã tin lời cậu ta!”.
“Nhưng chớp mắt mấy nghìn năm trôi qua, cậu ta vẫn chưa trở lại lần nào”.
“Bây giờ tôi không tin bất cứ ai nữa”.
Sắc mặt của Phệ Nhật Thánh Giả trở nên lạnh lùng hơn: “Đừng phí lời nữa, cũng đừng nghĩ đến mưu mõ thủ đoạn gì, ờ Tinh Ngân chi Nhãn này, tất cả mọi thứ đều thuộc khống chế của tôi, không ai có thể thoát khỏi mí mắt tôi đâu”.
“Cậu chọn cái nào, trước khi tôi mất kiên nhẫn thì mau đưa ra câu trả lời đi”.
Giọng nói của Phệ Nhật Thánh Giả như chém đinh chặt sắt, khiến Diệp Thiên hơi nhíu mày, cậu vốn muốn bảo Phệ Nhật Thánh Giả thả cậu ra trước, sau trận quyết chiến với thần điện Thái Dương cậu sẽ trớ lại.
Nhưng thái độ của Phệ Nhật Thánh Giả đã cho cậu biết chuyện này không còn gì đế thương lượng.
Trong đầu cậu hiện lên vô số khuôn mặt quen thuộc, Thi Tú Vân, Hoa Lộng Ảnh, Yến Khinh Vũ, Tiếu Văn Nguyệt, Kỷ Nhược Yên cùng với… đứa con mới ra đời của cậu.
Mấy phút sau, dường như cậu đã hạ quyết tâm, hít sâu một hơi.
“Được, tôi chọn ở lại, đế những người khác đi”.
Nghe thấy thế, đôi mắt xinh đẹp của Mai Nhược Lãnh lập tức đanh lại, kêu lên thất thanh: “Diệp Thiên, tại sao cậu lại làm như vậy?’1.
Diệp Thiên không trả lời, mà nhìn về phía Phệ Nhật Thánh Giả, nói tiếp: “Tỏi sẽ ở lại, bây giờ ỏng đưa linh hồn của Độ Ách cho cô ấy đi, để cô ấy mang ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn”.
Tuy Phệ Nhật Thánh Giả đã đoán được trước Diệp Thiên sẽ lựa chọn như vậy, nhưng không ngờ cậu lại quyết định nhanh gọn và kiên quyết như vậy.
Hì sinh bản thân để thành toàn cho người khác, nói thì đơn giản, nhưng thử hỏi trong vũ trụ này có mấy người làm được như vậy?
“Không vấn đ’ê gì, tôi đã nói rồi, chỉ cần là người do cậu chỉ định thì đều có thể rời khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn”.
Phệ Nhật Thánh Giả gật đầu, lập tức há miệng, linh hồn của Độ Ách bay ra, hóa thành một quả cầu ánh sáng, nhập vào thần phủ của Mai Nhược Lãnh.
“Diệp Thiên, cậu hoàn toàn có thế lựa chọn một mình rời đi, tại sao lại…”
Mai Nhược Lãnh cuống lên, nhìn v’ê phía Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại giơ tay lên ngắt lời cô ta.
“Ý tòi đã quyết, không cần nói nhiều nữa”.
Cậu ngoảnh lại nhìn Mai Nhược Lãnh, lần đầu tiên có vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
“Tôi không biết có nên tin cô hay không, nhưng bây giờ, cô là người duy nhất tôi có thể tin tường”.
“Sau khi ra khỏi đây, làm phiền cô giao linh hồn này cho phó điện chủ Phong Hậu của Hiên Viên Điện, bảo ông ấy dẩn theo tất cả người của Hiên Viên Điện rời khỏi sao Ly, hoặc là trở lại ấn náu ớ không gian độc lập, càng nhanh càng tốt”.
“Tôi tạm thời không thể trở về được”.
Khi nói câu cuối cùng, trong giọng nói của Diệp Thiên mang theo chút buồn bã, chút tang thưong.
“Hiên Viên Điện?”, Mai Nhược Lãnh nghe thấy thế lại biến sắc. Là đệ tử nòng cốt hàng đầu của thân điện Thái Dưong, sao cô ta có thể không biết đến kẻ thù hàng đầu của thần điện Thái Dương chứ?
Bảo cô ta đi truyền tin cho Hiên Viên Điện, đây chẳng phải là phản bội tông môn sao?
Nhưng cô ta chỉ do dự một giây đã đồng ý ngay.
“Cậu yên tâm, cho dù phải liều chết, tôi cũng không phụ sự ủy thác của cậu”.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó giơ bàn tay lên, đánh ra một luồng nhu kình, đẩy Mai Nhược Lãnh và Dương u Minh vào thông đạo không gian.
Phệ Nhật Thánh Giả điếm ngón tay, trong thông đạo không gian lập tức hiện ra một bậc thang ánh sáng, chở theo Mai Nhược Lãnh và Dương u Minh, nhanh chóng lao về phía điếm cuối của thông đạo.
Mai Nhược Lãnh đứng trên bậc thang ánh sáng, ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Diệp Thiên đã nhắm hai mắt lại, yên lặng ngồi trên mặt biển.
Cô ta há miệng, muốn nói gì đó, nhưng màn sáng trong thông đạo không gian bất ngờ hạ xuống, ngăn cách cô ta và Diệp Thiên.
Cô ta biết lần chớp mắt này có lẽ là cả vạn năm!