Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 3832
Ánh sáng ở con đường dần khép lại, chỉ còn lại Mai Nhược Lãnh với ánh mắt không thế quay trở lại.
Diệp Thiên nhìn Mai Nhược Lãnh và Dương u Minh cho tới khi đường không gian và Tỉnh Ngân Chi Nhãn cắt ngang mới thở phào.
“Vụt!”
Cậu nín thở, lấy lại vẻ điềm đạm.
Phệ Nhật Thánh Giả tái mặt, mỉm cười: “Nói thật, lựa chọn này của cậu là lựa chọn kém thông minh nhất đấy”
“Đây là Tinh Ngân chi Nhãn, cậu có khả năng vĩnh viễn sẽ phải ở lại đây. Hi sinh bản thân vì người khác như thế, trên đời này vẫn còn những kẻ ngốc như cậu sao?”
“Tôi rất tò mò, tại sao cậu lại lựa chọn đế họ rời đi, còn mình thì ở lại?”
Diệp Thiên biết rất rõ đây là lựa chọn kém thông minh. Lúc này Độ Ách chỉ còn là một tàn hồn. Dù có cứu nhưng không tìm được cơ thể mới thì cũng khó có thế phát huy được toàn bộ thực lực.
Mà theo như những gì Phệ Nhật Thánh Giả nói thì Độ Ách ở thời kỳ mạnh nhất cũng chỉ là ngũ phẩm nguyên anh. Thực lực như vậy mà đối phó với Dương Thần Vực thì còn tạm được chứ đòi đối phó với thần điện Thái Dương thì đúng là châu chấu đá xe.
Hơn nữa, lúc cậu cứu Độc Ách thì còn thả cá Dương u Minh và Mai Nhược Lãnh. Nếu như sau này thân điện Thái Dương và điện Hiên Viên có đánh nhau thì hai người này chắc chắn đều sẽ trở thành kẻ địch của điện Hiên Viên.
Dù là đứng ở góc độ nào nhìn nhận thì quyết định này của cậu cũng là quyết định kém nhất. Chí có cậu ra được thì mới đủ tư cách đối đầu với thần điện Thái Dương.
Thế nhưng cuối cùng thì cậu quyết định ở lại. Dù bị nhốt ở đây thì cậu cũng phải ở lại.
Bới vì, cậu còn quá nhiều điều nghi ngờ chưa thể giải tỏa, ví dụ như chân lực hồn độn mà Phệ Nhật Thánh Giả nhắc tới, Cửu u Ma Khí, Kỳ Lân chân Hỏa, Chân Vũ Chi Ý, thân phận thực sự của Đông Minh Dạ cùng với tộc Đông Minh…Và tại sao một kẻ mạnh như Phệ Thiên Thánh Giả lại xuất hiện ở Tinh Ngân chi Nhãn.
Tất cả đều là những câu đô’ bủa vây lấy Diệp Thiên. Cậu cảm thấy giải quyết được những câu đô’ này còn quan trọng hơn việc v’ê Hiên Viên Điện, dẫn dắt Hiên Viên Điện đánh bại thân điện Thái Dương.
Bỗng có một giọng nói vang lên khiến cậu lập tức chú ý.
“Tại sao tôi lại ở đây, câu hỏi này có lẽ đến cả bản thân tôi cũng không thể trả lời được”.
Diệp Thiên ngồi khoanh chân nhìn Phệ Nhật Thánh Giả.
Đã tới nước này thi õng bớt nói nhảm đi”.
“Nói cho tôi biết mục đích ông muốn tôi ở lại là gì, có khi tôi có thể giúp được ông”.
Phệ Nhật Thánh Giả nhìn chăm chăm Diệp Thiên, sau đó đưa giơ tay lên, rất nhiều khí đen bao quanh óng ta rồi biến thành một cái ghế.
Ông ta ngồi đó như mọt vị hoàng đế nhìn xuống Diệp Thiên: “Tốt lâm, nếu cậu thích nói thắng thì tỏi cũng sẽ không lòng vòng”.
“Tỏi muốn cậu ở lại là vì muốn cậu tu luyện, đẩy chân lục hỗn độn lên cảnh giới cao nhất và giúp tôi rời khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn”.
“Cái gì?’, Diệp Thiên đanh mắt, cậu không quan tâm tới chân lực hồn độn nhưng lại nắm bắt được một thông tin vô cùng quan trọng: “Lẽ nào ông cũng bị nhốt ở Tinh Ngân Chi Nhãn sao?”
Sắt mặt Phệ Nhật Thánh Giả trở nên phức tạp. Một lúc sau ông ta gật đầu: “Đúng vậy, tói đã bị nhốt ở đây 400.000 nam rồi”
Diệp Thiên giật mình. Cậu không ngờ một kẻ mạnh như ông ta mà cũng bị nhốt ở đây. Rốt cuộc đây là nơi thế nào mà có thế nhốt được một người mạnh như vậy tới 400.000 chứ?
“Không cần ngạc nhiên”, thấy biểu cảm của Diệp Thiên, Phệ Nhật Thánh Giá hừ giọng.
“Tinh Ngân Chi Nhãn dù là nơi đặc biệt nhưng sao có thế nhốt nối tỏi. Thứ thật sự nhốt tôi chính là người đó kẻ đã phong ấn nơi đây”.
“Phong ấn đã khiến cho sức mạn bán nguyên của tôi bị khống chế. Tòi có thể khiến bất cứ người nào khác ngoài tòi ra vào trong Tinh Ngân chi Nhãn nhưng bản thán tỏi chỉ cần rời khỏi đây thôi là sẽ trớ nê yêu khủng khiếp và sẽ bị ép quay trở lại”.
Diệp Thiên càng nghe thấy vậy thì càng kinh ngạc hơn. Cậu không biết dùng từ nào đế miêu tả. Lúc này dù cậu có tam hoa tụ đỉnh, Phệ Thiên Trường Sinh Thể, Chân Vũ Thiên Lói Kiếm thì cậu cũng chỉ cảm thấy mình không khác gì con sâu cái kiến.
Một người như ông ta lại bị kẻ khác chấn nhiếm ớ đây, thiết kế riêng một phong ấn vậy thì sức mạnh của người kia khủng khiếp tới mức nào chứ.
Đòi mắt Phệ Nhật Thánh Giả ánh lên vẻ tức giận và oán hận. cá Tinh Ngân Chi Nhãn cũng rung động theo tâm trạng của ông ta. Biển Đông Minh nổi sóng, núi lửa cũng phun trào.
Diệp Thiên cảm thấy áp lực đổ xuống, khiến cậu thấy khó thở. Cậu cố gắng chống lại nguồn sức mạnh đó và ngồi xuống tiếp.
Một lúc lâu sau Phệ Nhật Thánh Giả mới bình tĩnh lại. Những hiện tượng kỳ lạ xung quanh cũng dẩn biến mất.
Ông ta điềm đạm nói: “Tỏi bị nhốt ở đây đã 400.000 năm, luôn đợi một người xuất hiện, một người có thế giúp tôi rời khỏi đây”.
“Khi tôi cảm nhận được cậu sở hữu chân lực hỗn độn, cửu u Ma Khí, Kỳ Lân Chân Hỏa, tam hoa tụ định, Trường Sinh Đạo Thế…với những con át chủ bài như thế thì tôi có thế khẳng định cậu chính là người mà tôi đang chờ đợi”.
“Chí có cậu mới có thể giúp tôi rời khỏi đây”.
Diệp Thiên tái mặt,một lúc sau mới lên tiếng: “Một người có thực lực như ông còn không rời đi nổi, giờ tôi có dùng hết sức mạnh cũng chỉ tầm thần phẩm nguyên anh thôi, sao có thế giúp ông được?”
“Ha ha”, ông ta bật cười.
“Nếu là người khác đừng nói là tam phẩm nguyên anh ngay cả hóa thần hay đạt tới cánh giới thánh nhân thì cũng không làm gì được phong ấn”.
“Nhưng cậu thì khác”
Ông ta nhìn thẳng Diệp Thiên: “Bởi vì chân lực hổn độn trong cơ thể cậu là khắc tinh với chủ nhân của phong ấn kia”.
“Chỉ cần chân lực của cậu đạt tới mức mạnh nhất thì có thế giúp tôi xé phong ấn đó ra. Phong ấn bị nới lỏng, sức mạnh mà tôi tích tụ bao năm qua có thể phá vỡ nó”.
“Giờ đế tôi giúp cậu tu luyện, lột xác cho chân lực hỗn độn”.
Dứt lời ông ta giơ tay lên, một mạng lưới vô hình giáng xuống trùm lấy Diệp Thiên. Nguồn sức mạnh cực lớn đố ập xuống người cậu.