Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 4215 Sáu Diệp Thiên
Chương 4215: Sáu Diệp Thiên
Diệp Thiên đứng trên võ đài, ánh mắt trầm lặng, giọng nói vang vọng.
Dưới võ đài, những người muốn khiêu chiến võ đài trước kia lại lộ vẻ kinh ngạc, mặt biến sắc.
Nếu trước kia Diệp Thiên nói vậy, bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng nực cười, không coi ra gì.
Nhưng vừa nãy ở trước mặt bọn họ, Lưu Bản Đạo tu vi đạt tới chưởng khống bát hoang lại bị Diệp Thiên một quyền giết chết, ngay cả ảo ảnh đại yêu ở sau lưng cũng bị đánh tan thành vô hình. Lúc này lời nói của Diệp Thiên thật sự tràn đầy khí phách, ai dám xem thường?
Trong nháy mắt đó không còn aỉ coi Diệp Thiên là chưởng khống nhất nguyên không đủ thực lực, bọn họ đã hiểu người trông có vẻ trẻ tuổi ấy chắc chắn là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Lưu Bản Đạo cảnh giới chưởng khống bát hoang cũng không đỡ được một quyền của Diệp Thiên, sức chiến đấu bản thể của Diệp Thiên còn đạt tới trình độ nào?
Trong lúc nhất thời, người ở bên dưới muốn khiêu chiến dều trở nên do dự, không aỉ
dám lên võ đài nữa.
Nhìn thấy cảnh đó, trên mặt Diệp Thiên hiện lên vẻ giễu cợt.
“Thế nào? Các người muốn có được vị trí thần tộc của nhà họ cổ, bước lên bảng Thương Khung, sao bây giờ ai cũng co đầu rụt cổ thế?”.
“Hóa ra thần tộc các người cũng chỉ là kẻ hèn nhát ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh mà thôi”.
Câu nói của Diệp Thiên khiến các cao thủ bên dưới võ đài biến sắc, sau đó một bóng người giậm chân bay vọt lên võ đài, đứng trước mặt Diệp Thiên.
“Cậu đừng có ngông cuồng!”.
“Cậu nghĩ giết được Lưu Bản Đạo là có thể đánh đâu thắng đó rồi sao? Chưởng khống bát hoang ở Thiên Thần Giới chỉ có thể xem là cao thủ hạng hai mà thôi, đáng để cậu tự tin như vậy?”.
Đó là một vị chưởng khống cửu thiên!
Ngay khi người này lên võ đài, một bóng người khác lại bay vọt lên đứng đằng sau Diệp Thiên.
“Hừ, hậu sinh vãn bối lại dám buông lời ngông cuồng một mình nghênh chiến tất cả những người khiêu chiến võ đài, để tôi xem rốt
cuộc cậu có bao nhiêu bản lĩnh!”.
Lại là một vị chưởng khống cửu thiên!
Tiếp đó lại có bốn người lần lượt lên võ đài, ai cũng mang khí thế hùng hổ, mạnh mẽ thâm sâu, toàn là cảnh giới chưởng khống cửu thiên, một trong số đó thậm chí còn đạt tới đỉnh cao nhất của chưởng khống cửu thiên, đã chạm vào vách ngăn của chưởng khống thập phương.
Nhìn thấy nhiều người lên võ đài như vậy, hai anh em nhà họ cổ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, niềm vui lúc Diệp Thiên giết chết Lưu Bản Đạo cũng phai mờ, hóa thành sự sợ hãi.
Đây là sáu vị chưởng khống cửu thiên, ngay cả chưởng khống thập phương cũng chỉ miễn cưỡng mới có thể đấu một trận với bọn họ, dù Diệp Thiên mạnh nhưng đứng trước mặt nhiều cao thủ bao vây như vậy làm sao ứng chiến?
Cuối cùng bọn họ cũng cảm thấy cách nghĩ Diệp Thiên một mình nghênh chiến tất cả những người khiêu chiến võ đài thật điên rồ!
Lúc này, Diệp Thiên vẫn bình tĩnh ung dung, giống như vị tăng đứng bất động tại chỗ.
“Sáu vị chưởng khống cửu thiên, miễn cưỡng có thể xem được!”.
Anh lướt mắt nhìn qua sáu người đứng xung quanh, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay.
“Ra tay đi!”.
“Các người chỉ có một cơ hội!”.
Mấy người họ nghe xong đều bật cười. Bọn họ là chưởng khống cửu thiên, chỉ còn cách cảnh giới mạnh nhất của chưởng khống cũng một lằn ranh mỏng, với thực lực của bọn họ hoàn toàn có thể đấu võ đài lọt vào top 50 bảng Thương Khung.
Bọn họ lên võ đài đối phó Diệp Thiên thứ nhất là muốn loại bỏ nhà họ cố ra khỏi bảng Thương Khung hoàn toàn, thứ hai là không ưa tính kiêu căng của Diệp Thiên.
Từ khi nào mà Thiên Thần Giới đến lượt một tiểu bối diêu võ dương oai ở đây?
Diệp Thiên nói xong lời đó, sáu vị chưởng khống cửu thiên đồng thời bùng nổ.
Một người trước mặt Diệp Thiên lật tay, giữa lòng bàn tay bỗng dưng có một ngọn lửa đỏ rực dâng lên, cuồn cuộn sôi trào, sau đó hóa thành một quả cầu lửa vô cùng to lớn, chiếm gần một nửa võ đài.
“Xích Hỏa Ngưng Long!”.
Ông ta quát khẽ một tiếng, tay kéo về, quả
cầu lửa lập tức ngọ nguậy hóa thành một con rồng lửa dài trăm mét.
Một tiếng rồng gầm to rõ vang vọng, đuôi rồng quất ra, quét về phía Diệp Thiên.
Một người đứng ở mé sườn của Diệp Thiên vung hai tay, gió mạnh cuộn lên trước mặt người đó, hóa thành hai luồng gió màu xanh, cho dù là đạo thể trường sinh mạnh nhất cũng dễ dàng bị xoắn thành mảnh vụn.
“Liệt Phong Bạo Vũ!”.
Tay ông ta đẩy ra phía trước, hai luồng gió mạnh bắt đầu rít gào.
Một người phía sau Diệp Thiên dựng thẳng một tay trước ngực, ngón trỏ đưa cao, đầu ngón tay có một đốm sáng vọt thẳng lên trời, hầu như chạm tới mép kết giới. Trên đầu ngón tay ông ta, những tia chớp nhỏ bé lượn vòng bay tới.
“Thiên Lôi Chỉ!”.
Sau đó, ông ta đánh ra một chỉ, một ảo ảnh ngón tay tràn ngập sức mạnh sấm sét đột ngột đánh tới phía sau Diệp Thiên.
Ba người còn lại cũng sử dụng các loại thần thông, thủ đoạn.
Lúc trước, Diệp Thiên từng giết Lưu Bản Đạo bằng một quyền, do đó sáu người lên võ
đài không dám khinh địch, vừa ra tay là dùng hết sức, sử dụng toàn tuyệt kỹ sát chiêu thành danh đã lâu của mình.
Trong nháy mắt đó, sáu đòn tấn công mạnh mẽ hung hãn tràn ngập khắp nơi. Giữa gió bão cuồn cuộn, Diệp Thiên giống như một chiếc thuyền giữa biển lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng lớn nuốt chửng.
Hai anh em nhà họ cổ mở to hai mắt nhìn cảnh đó, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên, chỉ cảm thấy tỉm thắt chặt.
Một mình Diệp Thiên có thể chống lại sáu vị chưởng khống cửu thiên không?
Trong nháy mắt, sáu đòn tấn công lần lượt ập đến, Diệp Thiên bị bao vây vào giữa, không thể tránh né, sắp bị sáu đòn tấn công nhấn chìm.
Đúng lúc này, Diệp Thiên bỗng nhiên nhếch miệng cười.
“Sức mạnh của chưởng khống cửu thiên cũng chỉ đến thế mà thôi!”.
Trong lúc nói, cơ bắp hai cánh tay anh nở to, quần áo trướng lên, sau đó hai ngón tay hiện lên màu sắc sao trời, một quyền đánh xuống dưới chân mình.
“Ầm!”.
Một quyền này đánh trúng chính giữa võ đài, toàn bộ hội trường kết giới đều rung chuyển. Cho dù võ đài được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt có thể chống được hơn trăm lần tấn công toàn lực của chưởng khống thập phương cũng bị một quyền của anh đánh lõm một hố sâu nửa thước.
Khi kình lực từ một quyền của anh đánh xuống võ đài, kình phong lập tức lan ra bốn phía. Sáu đòn tấn công rít gào ập đến đối chọi với kình phong lại không hề có sức chống đỡ, bị đánh tan tác.
“Cái gì?”.
Nhìn thấy cảnh này sáu vị chưởng khống cửu thiên đều lộ vẻ ngạc nhiên, kình phong từ một quyền của Diệp Thiên không những đánh tan đòn tấn công của bọn họ, mà kình lực phóng ra còn đẩy bọn họ dần dần lùi ra khỏi võ đài.
“Sao lại vậy?”.
“Kình phong tạo ra bởi một quyền chỉ dùng sức mạnh thân xác lại mạnh đến mức này?”.
“Rốt cuộc tên đó đã tu luyện thân xác gì? Chẳng lẽ là đạo thể hoang cổ?”.
Sáu người tràn đầy ngạc nhiên, nhưng lúc này bọn họ không thể nghĩ nhiều, chỉ đành vội vàng điều động linh nguyên ổn định cơ thể, cắm rễ trên võ đài, miễn cưỡng đứng vững.
Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững đồng thời vang lên bên tai sáu người bọn họ.
“Kiếp sau nhớ rõ, thứ không thuộc về mình thì đừng tùy tiện nhắm đến!”.
Sáu người lập tức run rẩy, sau đó quay đầu nhìn lại.
Bên cạnh bọn họ dều có một Diệp Thiên.
Hai anh em nhà họ cổ cũng bị cảnh tượng đột ngột đó làm kỉnh ngạc, mặt cắt không còn sắc máu, thật sự khó mà tin vào mắt mình.
Trên võ đài xuất hiện đến sáu Diệp Thiên?