Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 4219 Diệp Không Động
Chương 4219: Diệp Không Động
“Ầm!”.
Một quyền của Diệp Thiên đánh trúng trung tâm võ đài. Sau một quyền của anh hạ xuống, mặt đất của cả hội trường như biến dạng, nơi mọi người đặt chân bỗng nhiên xuất hiện vết nứt.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Nơi tiếp xúc với nắm đấm của Diệp Thiên, dù được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt cũng xuất hiện vết nứt, gần như lan rộng khắp võ đài.
Trên võ đài tràn ngập tiếng khóc la ghê rợn, vô số oan hồn và những gương mặt với những biểu cảm kỳ lạ bay lượn xung quanh, giống như ma quỷ. Nhưng người thả bọn chúng ra là thần sứ Tăng Hạn lại có vẻ đăm chiêu.
“Ồ?”.
Hắn nhìn Diệp Thiên, không biết vì sao sức mạnh hắn đã tăng vọt mà lúc này lại có cảm giác sợ hãi.
Đối mặt với Diệp Thiên, hắn không thể đoán được bước tiếp theo của Diệp Thiên.
“Vèo!”.
Đúng lúc này, một tiếng động khẽ lọt vào tai hắn, hắn chăm chú nhìn lại, con ngươi run
ray.
Toàn bộ cánh tay phải của Diệp Thiên hóa thành màu sao trời từ lúc nào không hay. Vô số dòng khí màu trắng đen bắt đầu thẩm thấu vào trong võ đài theo nắm đấm của Diệp Thiên, sau đó lan tràn ra ngoài theo những vết nứt giống như mạng nhện trên võ đài.
Gần như chỉ trong nháy mắt, toàn bộ võ đài đã bị lấp đầy bởi khí trắng đen do Diệp Thiên phóng ra.
Các oan hồn tử linh gào khóc vang trời dường như phát hiện ra gì đó, đột nhiên trở nên yên lặng, trong ánh mắt bọn chúng toát ra vẻ sợ hãi.
Giờ phút này, thần sứ Tăng Hận cũng ý thức được điều bất thường, muốn lùi về sau, triệu hồi oán linh, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước.
Diệp Thiên nở nụ cười giễu cợt.
“Phun trào đi, khí hỗn độn!”.
“Ầm!”.
Lúc này, một tiếng động lớn vang lên, vô số khí tức trắng đen tràn ra từ trong khe nứt võ đài, từng mảng nối tiếp nhau, hóa thành màn ánh sáng màu trắng đen vô cùng to lớn, lao thẳng
lên trời. Thậm chí phong ấn thần lực trên không cũng bị va đập mạnh, tạo thành những làn sóng mãnh liệt.
Võ đài tràn ngập những vết nứt nhưng vẫn hoàn hảo, không hề hư hại. Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng trắng đen, các oan hồn tử lỉnh tràn ngập bầu trời không kịp kêu lên tiếng nào đã bị phân giải thành hư vô, sau đó bị đồng hóa thành hỗn độn.
Thụt!”.
Thần sứ Tăng Hận phun ra máu, rên lên một tiếng, đồng thời phát ra sáu giọng nói.
Mắt, tai, mũi, miệng của hắn đều có máu đen trào ra, thất khiếu chảy máu.
Các oan hồn tử linh đầy trời không phải linh hồn thực sự, mà là cảnh tượng hắn ngưng tụ từ sức mạnh cảm xúc của lục đại thần sứ, mọi thứ đều vô cùng chân thực, nhưng lại liên kết chặt chẽ với thần hồn hắn.
Chiêu thức Hỗn Độn Thổ Tức của Diệp Thiên không hề có góc chết, không hề có kẽ hở, phá tan tất cả cảnh tượng mà hắn tạo nên, đồng hóa thành hư vô, thần hồn hắn lập tức bị thương nặng, nghiêm trọng hơn việc thân xác hắn bị thương gấp trăm nghìn lần.
“Bộp bộp!”.
Thần sứ Tăng Hận lùi lại liên tục chín bước, gần như lùi đến rìa võ đài.
Hắn nhìn Diệp Thiên, gương mặt đầy oán hận nhưng khó mà che giấu sự sợ hãi trong ánh mắt: “Không phải tu vi của cậu đã bị thiên thần Hoàng Tuyền phong ấn rồi sao? Sao còn có thủ đoạn này?”.
Lần này bảo vệ võ đài, hắn đã nhận được thông báo của thần tử Hoàng Tuyền từ trước. Hắn biết Diệp Thiên không thể sử dụng chân lực hỗn độn và sức mạnh thần niệm, đồng nghĩa hổ mất răng, thợ mộc mất cưa, hắn cứ nghĩ Diệp Thiên sẽ không thể chống lại hắn.
Bây giờ Diệp Thiên lại dùng một chiêu đánh hắn bị thương nặng, bảo hắn làm sao tin được?
Diệp Thiên nghe xong cười nhạt: “Anh cho rằng tôi không sử dụng được chân lực hỗn độn và sức mạnh thần niệm thì anh có thể thắng tôi sao?”.
“Tôi vẫn còn rất nhiều thủ đoạn, đây chỉ là một trong số đó mà thôi!”.
“Trước mặt hỗn độn, bất cứ cảm xúc, bất cứ cảnh tượng nào cũng chỉ là hư ảo!”.
Trong lúc nói, anh đã bước tới một bước, đứng trước mặt thần sứ Tăng Hận, đặt một tay lên ngực hắn.
Lúc này, sự căm hận và oán giận trong mắt thần sứ Tăng Hận đã chuyển thành không cam tâm và tuyệt vọng.
Đến cảnh giới chưởng khống, tu luyện thần hồn sẽ càng khó, một khi thần hồn bị thương, thời gian và chu kỳ cần để hồi phục thần hồn dài hơn hồi phục thân xác không biết bao nhiêu lần.
Lúc nãy, một chiêu Hỗn Độn Thổ Tức của Diệp Thiên gần như cắt đứt mọi khả năng của hắn sau này. Bây giờ, hắn đã ngửi thấy khí tức chết chóc từ bàn tay của Diệp Thiên.
“Chờ đã!”.
Ngay khỉ tay Diệp Thiên chạm vào thần sứ Tăng Hận, một tiếng quát vang lên từ tháp cao trên võ đài.
Diệp Thiên không cân nhìn lên cũng biết chắc đó là một trong hai người bảo vệ võ đài còn lại, nhưng anh không quan tâm, bàn tay hóa thành màu sao trời sau đó phất nhẹ.
Vẻ mặt của thần sứ Tăng Hận đông cứng, sáu giọng nói quỷ dị cũng im bặt.
Nơi ngực hắn bị bàn tay Diệp Thiên phất qua biến mất vô tung, nửa phần cơ thể còn lại và đầu rơi rải rác trên võ đài, không còn sự sống.
Trước hỗn độn, mọi thứ đều hóa hư vô!
Bây giờ Diệp Thiên mới thật sự là kẻ sát nhân vô hình vô tướng.
Chứng kiến cảnh đó, tất cả người xem bên dưới võ đài đều xôn xao, nhất thời cả hiện trường sôi sục.
Mặc dù giọng nói và thủ đoạn của thần sứ Tăng Hận vô cùng quỷ dị, nhưng khí tức anh thể hiện ra lại vô cùng mạnh mẽ, thậm chí đã vượt qua vách ngăn của chưởng khống thập phương, có xu hướng tiến lên một cấp bậc khác.
Cứ ngõ đây là một trận áp chế đơn phương đối với Diệp Thiên, nào ngờ Diệp Thiên chỉ là chưởng khống nhất nguyên lại có thể dùng một quyền đánh nứt võ đài, giết chết người bảo vệ võ đài của thần tộc Hoàng Tuyền.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều ỉm lặng, ngay cả các cao thủ của thần tộc Hạo Nhiên, thần tộc Cửu u, thần tộc Nguyên Dương đến xem trận đấu cũng kỉnh ngạc, lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Chẳng lẽ người này thật sự là thiên thần Hỗn Độn đã chết trong lời đồn?
Trong lúc bọn họ kinh ngạc, một tiếng quát lại vang lên từ trên bầu trời.
“To gan, cậu dám giết người của thần tộc Hoàng Tuyền?”.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, một bóng người đáp thẳng xuống từ trên tháp cao. Người đó không hề mượn lực gì, cũng không sử dụng pháp lực, cứ vậy bay từ trên tháp cao xuống.
Một tiếng nổ lớn vang lên, bụi bay mù mịt, toàn bộ võ đài và xung quanh võ đài đều rung chuyển dữ dội, giống như động đất cấp tám.
Lúc người này đáp xuống đất, võ đài tiếp xúc với người đó, làm dấy lên một vòng sóng xung kích rõ thấy. Người xem có tu vi thấp hơn chưởng khống bát phương bị đấy lùi ra xa trăm mét. Hai anh em nhà họ cổ bị quét bay ra xa hai trăm mét, chỉ có một số người tu vi mạnh mẽ là có thể đứng vững bất động.
Diệp Thiên không thể sử dụng chân lực hỗn độn và sức mạnh thần niệm, đương nhiên không thể chặn sự ảnh hưởng của sóng xung kích. Mái tóc đen của anh bay điên cuồng, áo trên người kêu phần phật, nhưng ánh mắt anh lại vô cùng kiên định, từ đầu đến cuối nhìn
chằm chằm phía trước.
Đợi khói bụi tan đi, người đáp xuống đất cũng dần hiện rõ, đó là người đàn ông trung niên mặc áo màu đỏ.
Vóc dáng ông ta cao lớn hơn người thường, phải hơn hai mét, đôi mắt lóe lên ánh sáng nóng cháy và nguy hiểm.
“Một thiên thần Hỗn Độn còn chưa thức tỉnh hoàn toàn mà dám ngang ngược giết người trên võ đài của thần tộc Hoàng Tuyền?”.
“Hôm nay tôi sẽ dùng máu của thiên thần Hỗn Độn kiếp này để tế thần tộc của tôi!”.
“Nhớ cho rõ, tôi là dòng máu chính thống của thần tộc Hoàng Tuyền, Diệp Không Động!”.
Diệp Thiên nghe nói vậy, ánh mắt dao động.
“Dòng máu chính thống của thần tộc Hoàng Tuyền?”.
“Ho Diệp?”.