Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 4241 Dừng lại
Chương 4241: Dừng lại
“Ầm!”
Thân thế Diệp Thiên bắn ngược về phía sau, liên tiếp phá vỡ không gian tối tăm ngàn mét, kéo ra một vết trắng trong bóng tối vô tận.
Bên cạnh anh, thần tử Hoàng Tuyền theo sau như một cái bóng, cũng đâm vào khoảng không trong tình trạng đáng thương, một cánh tay của ông ta uốn cong một cách kỳ lạ, rõ ràng đã bị gãy.
Nguyên Thần không ra tay thì thôi, ra tay một cái đã khiến Diệp Thiên và thần tử Hoàng Tuyền lần lượt bị thương.
“Đúng là một sức mạnh khủng khiếp!”
Diệp Thiên khẽ lấm bấm, biếu cảm trong mắt không ngừng thay đổi, Nguyên Thần chỉ tung ra hai cú đấm, hai cú đấm này không có chút lạ mắt nào, nhưng chúng lại thể hiện tốc độ và sức mạnh đáng kinh ngạc, hoàn toàn vượt qua tốc độ phản ứng và trình độ phòng thủ của cả anh và thần tử Hoàng Tuyền.
Dưới cú đấm của Nguyên Thân, Vạn cố Hỗn Độn Thể của anh gần như muốn tan vỡ, phòng thủ vật lý trực tiếp bị xé toạc như một vết nứt mạng nhện. Theo ước tính của anh, nếu lực lượng của Nguyên Thần mạnh hơn tí nữa, Vạn cổ Hỗn Độn Thể có thể sẽ bị nghiền nát.
Mà thần tử Hoàng Tuyền thì cũng cần phải nói, ông ta vừa mới bổ sung bốn loại đạo thế hoang cổ, ngũ khí triều nguyên đế hộ thể, có thể nói là đã đấy phòng ngự thân thể lên cực hạn, nhưng ông ta vẫn bị cú đấm của Nguyên Thần làm gãy một tay.
Người trước mặt họ không còn có thế được coi là đổi thủ nữa. ở đệ tam trọng thiên này, dường như ông ta không có đối thủ nào cả. Mọi thứ chỉ là đồ chơi trong tay ông ta.
“Phù!”
Diệp Thiên sau đó thở ra một hơi đục ngầu. Dù bị một cú đấm trọng thương nhưng anh vẫn không hề mất tinh thần chiến đấu. Anh vừa mới kích hoạt chân lực hỗn độn đến cực điểm, điều động linh lực hổn độn bắt đầu sửa chữa Vạn cố Hổn Độn Thế bị hư hỏng.
Đây là hiệu quả mạnh mẽ mà Vạn cổ Hỗn Độn Thể hoàn hảo sở hữu. cho dù nó bị thương nặng, chỉ cần không bị tiêu diệt chỉ trong một đòn thì có thể sử dụng linh lực hổn độn để tự chữa lành hoàn toàn.
Trong khi đó, thần tử Hoàng Tuyền với vẻ mặt lạnh lùng oán hận, đầy cảnh giác, chỉ thấy trên người ông ta có một tia sáng đủ màu sắc. Sau đó, năm màu biến thành bốn, sức mạnh thuộc tính của bốn loại đạo thể hoang cố được giải phóng hoàn toàn. Cánh tay bị gãy của ông ta
dần dần trở lại trạng thái bình thường, nước da nhợt nhạt cũng dần lấy lại màu sắc khỏe mạnh.
Cả hai người họ đều đang nỗ lực hết sức để chữa lành vết thương!
Về phần Nguyên Thần, ông ta cũng đã phát hiện ra chuyện này, nhưng ông ta chỉ đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích, dường như hoàn toàn thờ ơ với hành động của Diệp Thiên và thần tử Hoàng Tuyền.
Tuy nhiên, ông ta không hề che giấu vẻ giễu cợt trong mắt, ông ta cười giễu cợt: “Hoàng Tuyền, tôi vốn tưởng rằng sau ngần ấy năm tu luyện, ông sẽ có thành tựu khiến tôi ấn tượng. Uổng cho tôi còn cổ ý để lại sơ hở để ông mở ‘khóa sức mạnh’ nữa!”
“Hiện tại xem ra ông ngay cả một đấm của tôi cũng không đỡ nối, ông thật sự làm tôi thất vọng đấy!”
Thần tử Hoàng Tuyền nào dám đế ý tới vẻ giễu cợt của Nguyên Thần, ông ta nhắm mắt lại, điên cuồng điều động năm loại cực hạn sức mạnh hợp nhất làm một, đồng thời bí mật truyền âm với Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, thực lực của Nguyên Thần nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, lúc này tôi và cậu đều bị thương, nếu Nguyên Thần lựa chọn tấn công lần nữa, e rằng cả hai chúng ta đều
không thể ngăn nối!”
“Với tình hình hiện tại, chúng ta phải toàn tâm toàn ý hợp tác mới có được cơ hội chiến thắng mong manh!”
“Tôi cần cậu ngăn trở Nguyên Thần trong hai mươi hơi thở. Tôi sẽ cưỡng ép mở ‘khóa sức mạnh’ đến cực hạn, kích hoạt hoàn toàn sức mạnh của mình, giải phóng sát chiêu của tôi!”
“Chỉ cần chiêu thức của tôi có thể thành hình, cho dù không trực tiếp giết chết Nguyên Thần, cũng nhất định sẽ khiến ông ta trọng thương ngay tại chỗ, hạn chế hành động và sức mạnh của ông ta. Đến lúc đó, hai người chúng ta hợp lực, nhất định có thế tiêu diệt ông ta!”
Ánh sao chiếu vào trên người Diệp Thiên, chiếu sáng một nửa bầu trời đêm tối tăm. Biểu cảm của anh cũng trở nên vi diệu hơn.
Anh đương nhiên đã nghe thần tử Hoàng Tuyền truyền âm, nhưng vào lúc này, anh có hơi do dự.
Ý của thần tử Hoàng Tuyền rất rõ ràng – ông ta muốn Diệp Thiên dẫn đầu, đối đầu trực diện với Nguyên Thần, dùng thân thể anh mở đường, kéo dài thời gian cho thần tử Hoàng Tuyền thi triển sát chiêu của mình.
Nhưng mấu chốt của vấn đề nằm ở đây.
Một lần hít ra thở vào, được gọi là một hơi
thở.
Diệp Thiên đã tự mình trải nghiệm sức mạnh của Nguyên Thần. Với tu vi cảnh giới Chủ Tế thập phương và cộng thêm Vạn cố Hỗn Độn Thế, anh hầu như không thể chịu được mười hơi thở của Nguyên Thần, cố gắng đối đầu với Nguyên Thần trong hai mươi hơi thở phải nói là khó như lên trời.
Nguyên Thần chỉ cần liên tục tung ra hai quyền là có thế trực tiếp đánh nát Vạn cổ Hỗn Độn Thể của anh. Đến lúc đó, anh có thể phải đối mặt với nguy cơ cả cơ thể lẫn linh hồn của mình đều bị tiêu diệt.
Lùi một bước mà nói, cho dù anh dốc toàn lực câu giờ cho thần tử Hoàng Tuyền hai mươi hơi thở, hỗ trợ ông ta ngưng tụ sát chiêu, anh chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Ai có thế bảo đảm thần tử Hoàng Tuyền dùng sát chiêu giải quyết Nguyên Thần xong sẽ không có ác ý với Diệp Thiên?
Đến lúc đó, anh đã bị thương nặng, làm sao có thế chống lại thần tử Hoàng Tuyền?
Nhất thời, động tác của Diệp Thiên chậm lại, thần tử Hoàng Tuyền thấy Diệp Thiên hồi lâu không phản ứng, ông ta cũng có hơi nóng nảy, vội vàng lên tiếng thúc giục.
Trong khi đó, Nguyên Thần nhìn thấy hết
thảy, không ngừng chế nhạo.
“Bọn người phàm đúng là nực cười!”
“Muốn liên thủ khiêu chiến tôi, nhưng trong lòng lại ẩn chứa động cơ thầm kín, mỗi người đều có mưu đồ riêng!”
“Nếu trong lòng các người không thống nhất, các người có tư cách gì mà nói đến chuyện chung sức hợp tác? Có tư cách gì mà bàn luận đến chuyện sẽ đánh bại tôi?”
“Các người là do tôi sáng tạo, là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất. Hôm nay, tôi sẽ hoàn toàn hủy diệt các người!”
Khi lời nói của ông ta vừa dứt, những tiếng nổ sắc nhọn đột nhiên vang lên trong không gian tối tăm.
Bùm, thường được gọi là tiếng nổ siêu thanh, xảy ra khi một vật thể đạt tốc độ vượt quá tốc độ âm thanh, dẫn đến một tiếng nổ siêu âm lớn do ma sát mạnh với không khí.
Tuy nhiên, các vụ nổ trong không gian tối tăm này không phải là tiếng nố siêu âm mà là một dạng va chạm và nén lại của các yếu tố không gian, tạo ra sự cộng hưởng hổn loạn.
Nguyên Thần chỉ bước một bước, toàn bộ không gian tối tăm của Nguyên Thần sụp đố, tạo thành một cơn cuồng phong và hỗn loạn vô tận,
bóp méo cả thời gian và không gian.
Khai thác sức mạnh của sự hổn loạn không gian và thời gian, ông ta bước lên sao trời vạn cổ, thế hiện phong thái vô song của một vị thần.
Chỉ bằng một cú đấm, cả thế giới rơi vào im lặng. Diệp Thiên và thần tử Hoàng Tuyền cảm thấy một luồng ánh sáng trắng lóe lên, áp lực áp đảo ngay lập tức áp sát họ. Xương cốt khắp cơ thể họ kêu cọt kẹt và rên rỉ, phát ra âm thanh thê lương căng thẳng không thể chịu nổi.
ở trước mặt Nguyên Thần, đạo thể hoang cố thật dễ bị tổn thương, không chịu nối một đòn!
Diệp Thiên và thần tử Hoàng Tuyền đều bị bao bọc bởi sức mạnh xoắn vặn của thời gian và không gian hỗn loạn. Thời gian trong cơ thế bọn họ đang trôi qua rất nhanh, ngay cả đạo thể hoang cổ bất tử bất diệt cũng không thế chịu đựng được sự ăn mòn của những thời đại vô tận này, lộ ra những nếp nhăn và dấu hiệu lão hóa.
Mái tóc đen của thần tử Hoàng Tuyền chuyển sang bạc trắng, giữa hai lông mày xuất hiện những nếp nhăn hằn sâu. Trong chốc lát, ông ta biến thành một ông già lưng còng.
Còn Diệp Thiên, hai mắt cụp xuống, sinh lực giảm đến cực điếm. Thậm chí, mí mắt của anh cũng dần khép lại dưới sự tàn phá của thời gian và không gian hỗn loạn, làn da của anh bắt đầu
khô đi, lộ rõ những nếp nhăn và lão hóa liên tục.
Hai người đều ý thức rõ ràng, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt trong sự ăn mòn của không gian hỗn loạn này!
Vào thời khắc mấu chốt này, một tia sáng chói đột nhiên bắn ra từ trong mắt Diệp Thiên, chỉ biết anh truyền âm bằng thần niệm, âm thanh truyền thẳng vào màng nhĩ thần tử Hoàng Tuyền.
“Tôi sẽ chặn ông ta hai mươi hơi thở, ông tập trung ngưng tụ sát chiêu. Chúng ta phải đảm bảo một đòn quyết định!”
“Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!”
Lời cuối cùng vừa dứt, đồng tử của thần tử Hoàng Tuyền đột nhiên co rút lại. Diệp Thiên tránh sang một bên, đứng ở trước mặt ông ta. Sau đó, hào quang đầy màu sắc tỏa ra từ cơ thế Diệp Thiên, biến thành một hình dáng khống lồ.
Thái Cổ Đan Thần!
Một tiếng gầm trầm phát ra từ miệng của Thái Cổ Đan Thần. Lòng bàn tay mở ra, ấn về phía dòng chảy thời gian và không gian hỗn loạn gần như không thế giải quyết được.
“Đan Hà Lưu Vạn cổ!”
“Nghịch chuyến càn khôn!”
Trong khoảnh khắc, một mùi thơm của tiên dược tràn ngập không khí, tràn ngập không gian.
Vô số đan dược màu vàng đỏ thầm óng ánh bắn ra từ lòng bàn tay của Thái cổ Đan Thần, đan xen, quấn quýt, chúng hội tụ thành dòng sông dài tiên dược, chảy như đi vào cõi vĩnh hằng vô biên.
Vào lúc đó, dòng chảy thời gian và không qian hỗn loạn đột nhiên dừnq lại!