Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 4244 Nói khoác
Chương 4244: Nói khoác
Trong không gian u tối, thần tử Hoàng Tuyền đứng giữa không trung, xung quanh ỏng ta, hào quang màu hồng tụ lại từ bốn phía, cuối cùng rót vào trong đỉnh đầu của ỏng ta.
“Ưm!”
Thần tử Hoàng Tuyền rên một tiếng đay thỏa mãn, lúc này sức mạnh trong người cũng liên tục tàng lên.
Sau khoảng mấy mươi giây, khí tức màu hồng này trở nén cường tráng, biến thành từng tinh hà, tiếp tục rót vào tứ chi cơ thế òng ta.
Phía sau ông ta xuất hiện một bóng hư ảnh cực lớn có tám tay tám chân, đây chính là hình dạng thật của òng ta, òng ta khòng phải là con người.
Sau khi từng khí tức màu hồng rót vào, hư ảnh cực lớn đằng sau ông ta bay lên cao hơn một thước, thoáng chốc hư ảnh cực lớn đó bay ra xa hàng trăm trượng, hơn nữa còn không ngừng lớn lẽn, cuối cùng đột phá xuyên qua không gian tối tăm này, xuyên qua bóng tối võ tận.
Một tia sáng chiếu xuống từ vết nứt, không gian u tối dần được chiếu sáng, cuối cùng biến thành một khoảng không gian ánh sáng rộng lớn, nhưng ánh sáng này lại có vẻ hơi kỳ quái, mỗi nơi đều lộ ra một màu vàng lạnh lẽo, không có độ ấm nào cả.
Lúc này, đã không thể nhìn ra được kích thước của hư ảnh cực lớn phía sau thần tử Hoàng Tuyền, có cảm giác như nó đang nuốt chửng núi sòng, nuốt chửng cả mặt trời và mặt trăng.
“Ha ha, đây chính là sức mạnh của chủ VỊ Diện sao?”
Thần tử Hoàng Tuyền ngửa mặt lên trời cười lớn, sau khi Nguyên Thần của mỗi trọng thiên bị bất kỳ sinh linh nào trong thiên giới này giết chết, sức mạnh của chủ Vị Diện trong cơ thế người đó sẽ tự động được chuyến tiếp vào cơ thể của người đã giết ông ta, để người này trở thành chủ Vi Diện tiếp theo, cũng chính là Nguyên Thần thế hệ mới.
Nguyên Thần ban đau đã bị thần tử Hoàng Tuyền điều động sức mạnh Nguyên Hạch giết chết, giờ đây ỏng ta là Nguyên Thần của đệ tam trọng thiên, sở hữu toàn bộ sức mạnh của Nguyên Thần trước đó.
Không những vậy, õng ta còn nắm giữ sức mạnh Nguyên Hạch, cho dù so sánh với Nguyên Thần trước đó cũng vần yếu hơn vài bậc, không còn cùng đẳng cấp nữa.
“Rất tốt, rất tốt”.
“Vị Diện này thuộc về tòi, không còn ai có thể khống chế tòi nữa”.
Ánh mắt ông ta lóe lên, lặp tức nghĩ đến Diệp Thiên.
“Mặc dù Diệp Lâng Thiên chết, nhưng đợi đến khi cây Thế Giới hồi phục, bạn bè và người thân của cậu ta cũng sẽ xuất hiện trờ lại, huyết mạch của cậu ta vẩn còn tồn tại trên thê’ giới”.
“Mình cần phải phá hủy cái gọi là cây Thế Giới của địa cầu, cắt đứt huyết mạch của cậu ta, mình không phải là cái tên tự đại, kiêu ngạo Nguyên Thần đời trước, mình sẽ đem hết thảy uy hiếp và bóp chết từ trong trứng nước”.
Nghĩ đến đây, tâm niệm ông ta khẽ động, chuấn bị điều động sức mạnh chủ Vị Diện, khôi phục lại cây Thế Giới đã tiêu diệt trước đó.
Ông ta còn chưa hành động, một tia sáng vàng nhạt lại thu hút sự chú ý của óng ta.
“Hửm?”
Ông ta nhìn chầm châm, chỉ thấy rầng trước mặt không xa có tia sáng vàng đang dần mạnh hơn, sau đó bắt đầu nhanh chóng tụ lại, cuối cùng ngưng tụ thành một viên đan dược.
“Đó là Nguyên Tổ Kim Đan”.
“Nó thế mà lại không bị hủy trong biến sấm không màu à?”
Thần tử Hoàng Tuyền cảm thấy mừng rỡ.
Nguyên Tổ Kim Đan và hạch Vị Diện được xem là những thứ mà Nguyên Thần thế hệ trước không thể kiếm soát được, hiện tại õng ta đã có được sức mạnh Nguyên Hạch, nếu uống Nguyên Tổ Kim Đan không rõ uy lực này nữa, õng ta không thế tưởng tượng cuối cùng mình sẽ đạt đến cảnh giới nào?
Nghĩ đến đây, óng ta tiến lén một bước, đã đi tới trước mặt Nguyên Tố Kim Đan, sau đó vươn tay ra định đoạt lấy trong tay.
Ngay lúc đó một luồng khí xoáy màu đen cực kỳ nhỏ xuất hiện bên cạnh Nguyên Tổ Kim Đan.
“Không ổn!”
Chỉ trong chốc lát, đông tử thần tử Hoàng Tuyền đột nhiên co rút, òng ta không chút do dự, lập tức dùng hết sức lực, không chút dè dặt đánh về phía luồng khí xoáy nhỏ bé màu đen.
Luồng khí xoáy màu đen không phòng thủ hay né tránh, rõ ràng là đã sẵn sàng đón nhận đòn tấn còng của óng ta, nhưng trong cơn xoáy, một lòng bàn tay trắng nõn mảnh mai nhưng lại có sự kién cường vò song vươn về phía Nguyên Tổ Kim Đan.
Một âm thanh vang lên, cùng lúc đó bàn tay đó cũng nẳm chặt lấy Nguyên Tổ Kim Đan.
“Phụt!”
Cuối cùng cơn xoáy cũng tan biến, một bóng người bay ra từ trong đó, máu huyết cả người phun ra, một vệt máu kéo dài trong hư không, chính là Diệp Thiên.
Diệp Thiên bay ra mấy trăm trượng, tòng hỏng vầng sáng màu vàng, cuối cùng dừng lại.
Thần tử Hoàng Tuyền bị hấp thu sức mạnh chủ Vị Diện trúng đòn, lúc này chảy máu ra từ miệng và mũi òng ta, khí tức cực kỳ yếu nhưng khóe miệng lại cong lên một vòng cung khát
máu.
Vì ông ta đã lấy được Nguyên Tổ Kim Đan.
“Khốn kiếp!”
Thần tử Hoàng Tuyền đã kịp phản ứng lại, ỏng ta biết Diệp Thiên muốn làm gì, lập tức ra tay, không gian xung quanh Diệp Thiên bỗng vặn vẹo, muốn vặn nát cơ thế Diệp Thiên thành từng mảnh.
Nhưng ngay trước đó, Diệp Thiên đã nuốt hết viên Nguyên Tố Kim Đan đại diện cho khả năng vỏ hạn vào.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang vọng khắp không gian, không gian vặn vẹo như gặp phải lực cản nào đó đột nhiên lan ra bốn phía, một bóng người tằm trong tia sáng vàng chậm rãi bay lên tử trong đó, xung quanh là từng ngọn lửa màu đen, tạo thành hình thù quái dị, những đường nét đó đã khắc sâu vào da thịt anh tửng chút một.
Thần tử Hoàng Tuyền liếc mắt đã nhặn ra, ngọn lửa này có tính chất giống hệt với Bát Hoang Kim Diễm – ngọn lửa mạnh nhất của đệ tam trọng thiên.
Nhưng lại không giống màu vàng của Bát Hoang Kim Diễm, mà bây giờ xuất hiện màu vàng đen, bớt đi một chút rực rỡ, thêm vẻ trang nghiêm và trầm lắng.
Một luồng uy lực cực kỳ đáng sợ quét qua, mặc dù thần tử Hoàng Tuyền đã trở thành chủ Vị Diện, nhưng ông ta vẩn bj uy lực này buộc phải lùi lại nửa bước.
Ông ta hãi hùng nhìn chằm chằm nó, chỉ thấy một thanh niên cởi trần đã đứng trong hư không, ánh sáng vàng xung quanh anh chậm rãi tản ra, chỉ phía trên đỉnh đau anh, ánh sáng vàng ngưng tụ thành một nụ hoa nhỏ, cho người ta có câm giác như một nàng tiên giáng trần.
“Diệp Làng Thiên?”
“Sao có thể chứ? Tại sao cậu vẫn chưa chết?”
Thần tử Hoàng Tuyền hét lẻn.
Toàn thân Diệp Thiên được bao bọc bởi những vòng cung lửa màu đen, cả người được bao phủ bởi những hoa ván lửa huyền bí, dường như bao trùm hết mọi thứ.
Anh không giải thích nhiều với thần tử Hoàng Tuyền, chí ngước mắt lên cười mỉa.
“Ông già Hoàng Tuyền, óng tính toán cho nhiều, cuối cùng cũng có lúc sai lầm”.
“Mạng của tòi chưa tặn là đế quay lại tìm ông tính toán món nợ này đấy”.
“Ngay cả bố tòi – Diệp Kình Thương, tiền bối Cổ Cận Hồn – đời trước của tòi và cả bản thân tỏi cũng cùng tính số một lượt”.
Vừa dứt lời, Diệp Thiên tung ra một chưởng.
Bùm!
Trời đất quay cuồng, không gian vỡ vụn, một bàn tay lửa không thế diễn tả bằng lời, thiêu đốt ngọn lửa vàng đen, ép về phía thần tử Hoàng Tuyền.
“Hử!”
Thần tử Hoàng Tuyền cũng phản ứng lại, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cho dù cậu có nuốt Nguyên Tố Kim Đan, nhưng tu vi bản thế giữa tôi và cậu cũng có sự chênh lệch rất lớn, chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn tranh giành với ta, đúng là nói khoác không biết ngượng”.
Óng ta hét lên một tiếng, sau đó nằm chặt bàn tay, một tia sét không màu bằn ra, sau đó lưới sấm sét trải rộng ra, va chạm với bàn tay lửa vàng đen.