Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 4245 Vô tận
Chương 4245: Vô tận
“Keng keng”.
Hai người chạm vào nhau, chỉ căng thẳng mười mấy giây, bàn tay lửa màu đen vàng bùng lên ánh sáng màu đen, sau đó gió thối qua, lưới sấm trên bầu trời bị hút về phía trước, sau đó biến thành từng cung sấm, đố vào trong tay lửa màu vàng đen.
“Cái gì?”
Thần tử Hoàng Tuyền sửng sốt.
Sau khi hút hết lưới sấm không màu, bàn tay lửa vàng đen mang theo sức mạnh lửa sấm tiếp tục lao về phía trước, thoáng chốc đã đến gần thần tử Hoàng Tuyền.
Mặc dù thần tử Hoàng Tuyền sợ, nhưng ý thức chiến đấu phong phú cùng tinh thần chiến đấu bất khuất khiến ỏng ta không yên tâm chút nào, càng sẽ không phạm sai lầm.
Sau đó ông ta trở tay tung ra cú chưởng, sấm sét không màu lại xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó lao ra.
“Sức mạnh Nguyên Hạch, đao Nguyên Hạch”.
Khi òng ta vung tay lên, năm ngón tay như đao chém vào trung tâm bàn tay lửa vàng đen đó.
“Rít rít rít!”
Trong phút chốc, những tia lửa bắn tung tóe khắp bều trời, hai người giằng co với nhau, cuối cùng tay đao do sấm sét không màu ngưng tụ phá vỡ bàn tay lửa vàng đen, khiến nó chấn động trở thành hư vò.
Mặc dù thần tử Hoàng Tuyền đã hóa giải được đòn tấn cõng nhưng vần lùi về sau năm bước, nếu không lùi một bước, õng ta sẽ giẫm phải một gọn sóng cực lớn trong hư khỏng, đi vài bước thì sẽ có mấy thê’ giới bị ông ta giầm nát thành hư vô.
Nhưng ông ta lại phớt lờ những thứ này, chỉ nhìn Diệp Thiên không chớp mắt, cảm thấy vò cùng hoảng sợ.
“Sao lại như thế?”
“Cho dù cậu ta có được Nguyên Tổ Kim Đan, thực lực cũng hẳn là kém xa mình mới đúng chứ, tại sao lúc cậu ta chỉ đánh bừa một đòn đó, mình lại suýt không đỡ được?”
Sao mà ông ta biết được, lúc giúp Diệp Thiên cải tạo cơ thế, Nguyên Thần đời trước cũng truyền lại hết tất cả kinh nghiệm tích lũy cả đời cho Diệp Thiên.
Sức mạnh của thần tử Hoàng Tuyền hệt như một dòng sòng, lao nhanh khòng ngừng, xét về cảnh giới thì đúng là mạnh hơn Diệp Thiên một bậc.
Nhưng sức mạnh của Diệp Thiên lại giống một khối thép sằc bén, cho dù sóng lớn đến đâu, anh cũng có thể đi xuyên qua nước, đạt được uy lực tối đa chỉ với thực lực thấp nhất.
Diệp Thiên đã nuốt viên Nguyên Tổ Kim Đan, cộng thêm kinh nghiệm mà Nguyên Thần đời trước đế lại, Diệp Thiên đã kéo gần sự cách biệt giữa mình và thần tử Hoàng Tuyền, thậm chí còn có khả nàng vượt qua ông ta.
“Tôi không tin”.
Ánh mắt thần tử Hoàng Tuyền ngày càng trở nên lạnh lẽo, òng ta bị đấy lùi năm bước, nhưng đến bước thứ năm, ông ta bỗng lộn ngược, sau đó chắp hai tay lại, khép ngón trỏ lại, sau đó giơ lén trên đầu.
“Xẹt!”
Kiếm quang sáng chói vang vọng khắp bầu trời, sấm sét không màu xuất hiện từ trong hư không, sau đó quấn lấy nhau rồi tụ lại, cuối cùng tạo ra một thanh kiếm sấm sét khổng lồ trong suốt không màu, đòi khi lóe lén thần quang màu vàng, bị giữ trong tay của thần tử Hoàng Tuyền.
“Võ Cực Thiên Lôi Kiếm”.
Ông ta hét lên một tiếng, sau đó cánh tay vung lên, thanh kiếm sấm sét thuận thế vung ra.
“Rẹt!”
Tiếng kiếm vang lên giữa không trung, ánh mằt Diệp Thiên cũng chuyến động theo đó, chỉ cảm giác dường như ngực mình bỗng dưng thiếu cái gì đó.
Khi cúi đau nhìn xuống, một vết kiếm cắt ngang ngực mình từ trái sang phải, bất cứ nơi nào nó đi qua, máu thịt của anh cũng biến mất một cách kỳ lạ, ngay cả tim và nội tạng cũng bị chém thành hư vô.
Nhìn thấy Diệp Thiên bị chém ngang như thế, chỉ còn lại đau và tứ chi, thần tử Hoàng Tuyền đang định bật cười, nhưng ngay sau đó nụ cười trên mòi cứng đờ.
“Vút!”
Ngọn lửa vàng đen bỗng bùng lẽn từ những bộ phận đã mất của Diệp Thiên, sau đó trái tim, nội tạng, các cơ quan, máu thịt của Diệp Thiên được phục hồi với tốc đõ mà mắt thường có thể thấy được trong ngọn lửa đó, thoáng chốc đã nguyên vẹn như trước.
“Cái gì?”
Đồng tử thần tử Hoàng Tuyền trợn tròn.
Phải biết là Vò Cực Thiên Lòi Kiếm của ông ta được ngưng tụ bâng sấm sét không màu luyện chế từ sức mạnh Nguyên Hạch, không hình không tướng, nếu bị chém trúng thì không có thương tích, không thế phòng thủ.
Cứ tưởng một chiêu này của ỏng ta đã có thể khiến Diệp Thiên bị thương nặng, không ngờ Diệp Thiên lại chẳng hề hấn gì, hồi phục như lúc đầu ngay lập tức.
Có là Nguyên Thân đời trước cũng khòng có bản lĩnh này nhỉ?
“Chắc õng ngạc nhiên lắm nhỉ?”
Diệp Thiên lạnh nhạt nói: “Nguyên Tổ Kim Đan không chỉ khiến tòi vượt qua giới hạn của Nguyên Thần, mà còn có tôi tư cách tiếp cận với Vị Diện này”.
“Chỉ có yêu quý chúng sinh, bảo vệ chúng sinh, Nguyên Tổ Kim Đan mới phát huy được sức mạnh thật sự của nó”.
“Hiện giờ tỏi đã kết nối với tâm huyết đệ tam trọng thiên, chỉ cần đệ tam trọng thiên không bị hủy diệt, tòi sẽ bất tử, không bị thương, không đau đớn”.
“Từ lúc tôi uống Nguyên Tổ Kim Đan, cuộc chiến giữa tôi và õng đã bất bại rồi”.
Nghe xong, ánh mắt thần tử Hoàng Tuyền hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Cậu đã kết nối mật thiết với đệ tam trọng thiên?”
“Nói linh tinh, là tòi đã giết Nguyên Thần đời trước trước, tòi mới là Nguyên Thần dương nhiệm, tòi mới là chủ VỊ Diện, có thế khống chế mọi thứ của đệ tam trọng thiên”.
“Sao cậu có thế làm được?”
Diệp Thiên không giải thích nhiều, chỉ lạnh nhạt nói: “Có lẽ là ý chí tồn tại của bản thân đệ tam trọng thiên”.
“Con đường của òng được thực hiện từng bước thõng qua sự hy sinh không mong muốn của người khác, nhưng con đường của tòi lại được dần dắt bởi những người đi trước và các bậc hiền triết, họ là ngọn hải đăng, soi sáng phía trước, dần dắt tòi tiến về phía trước”.
“Đắc đạo thì nhiều người giúp đỡ, thất bại thì không ai ngó đến, ông chỉ theo đuổi việc thống trị mọi thứ, thống tri mọi sinh vật mà õng đã quên mất điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời”.
“Nói cách khác, bên cạnh ỏng khòng có bạn, cho dù từng xuất hiện trong thời gian ngắn cũng bị ông xem là bàn đạp, tiêu diệt hết tất cả”.
Ánh mắt thần tử Hoàng Tuyền sắc lẹm, gần như gầm lên: “Im ngay!”
“Diệp Lãng Thiên, cậu không xứng dạy dỗ tôi, thân là tu sĩ, theo đuổi ước muốn trở thành duy nhất mới chính là ý nghĩa cuối cùng”.
“Bạn bè gì đó, trợ lực gì đó, tôi không cần”.
“Cậu đừng tường cậu thẩng rồi, cho dù cậu có liên kết chặt chẽ với đệ tam trọng thiên, sẽ trường sinh bất tử, nhưng tòi cũng là chủ Vị Diện của đệ tam trọng thiên, chỉ cần đệ tam trọng thiên còn tồn tại, sức mạnh của tỏi cũng sẽ vò tận, sẽ không ngơi nghỉ”.
“Cho dù tôi không giết được cậu, cậu cũng không giết được tôi”.
Nghe thế, Diệp Quân lại nở nụ cười, sau đó lắc đau.
“Hoàng Tuyền, òng vẩn không hiếu”.
“Giữa tòi và ông, có lẽ không ai làm gì được tôi, nhưng tói từng nói ông chỉ có một mình, còn tôi thì không giống õng”.
“Ông nghĩ tòi không giết được ỏng thật sao?”
Vừa dứt lời, Diệp Thiên ấn tay lên ngực, thoáng chốc ánh sáng chín màu tử đỉnh đau lao lên trời, biến thành một màn chắn ánh sáng chín màu cực lớn.
“Các vị tiền bối, Diệp Thiên có thế đi xa đến hòm nay là nhờ các vị quan tâm và ủng hộ, vinh quang của trận chiến cuối cùng này cũng nên chia cho các vị”.
“Cung đón các vị tiền bối quay về”.
Vừa dứt lời, không gian độc lặp cùa Thái Cổ Thần Quyết ở tận sâu trong thần phủ của Diệp Thiên rung chuyến.
Trong không gian độc lập này, bốn cánh cửa đã được Diệp Thiên mở ra, có nghĩa là sức mạnh thần niệm của Diệp Thiên đã đạt tới mức tề vũ tòn đế.
Nhưng Diệp Thiên lại không biết cánh cửa thứ năm là gì, cũng chưa từng mở.
Mà bây giờ cánh cửa thứ năm không ai biết, lại bí ấn nhất đó chậm rãi mở ra.
Sức mạnh thần niệm của Diệp Quân bao trùm không gian, gần như trong thoáng chốc, thời không ngưng tụ lại, trời đất trở nên yên ắng, một văn tự cổ phát ra ánh sáng huỳnh quang lốm đốm bay ra từ thần phủ của Diệp Thiên, được in trên màn chắn ánh sáng chín màu đó.
Thần!
Chữ “Thần” thật sự.
Sau khi chữ này xuất hiện, màn chắn ánh sáng chín màu bổng chuyển động, sau đó từng quang ảnh xuất hiện trong màn chắn ánh sáng.
Bóng người đâu tiên có dung mạo bình thường, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ kiêu ngạo như có thế chống đỡ cả trời đất.
Là Tứ Tượng Thần Quân, Thi Chiến Thiên.
Bóng người thứ hai có dung mạo anh tuấn, tràn đay tiên khí, một tay có thể trấn áp cả tinh hà.
Là Diệp Kình Thương.
Người thứ ba chắp tay sau lưng, ung dung từ tốn như có thể san bằng mọi thứ, cũng có thể bảo vệ mọi thứ.
Là Thái Cố Đan Thần!
Người thứ tư bước đi trên không trung, ánh mẩt sâu thắm, âm dương luân phiên trong mầt, có thế thay đổi mọi thứ.
Là Cổ Cận Hồn!
Ai trong số bốn nhân vật này cũng đã qua đời nhưng đều là người hướng dẩn không thể thiếu trên con đường tu luyện của Diệp Thiên.
Lúc này họ lại xuất hiện giữa không trung thòng qua quang ảnh chín màu, đứng trên đỉnh đầu Diệp Thiên.
“Cái gì?”
Ánh mắt thần tử Hoàng Tuyền khó tin trợn tròn, màn chắn ánh sáng phía sau Diệp Thiên vẩn còn rung chuyển, tiếp tục có bóng người xuất hiện.
Mấy bóng người này xuất hiện khiến thần tử Hoàng Tuyền hóa đá.
“Không thế nào, tại sao ngay câ các ông cũng…”
Ngoài Diệp Kình Thương, Cố Cận Hồn, Thái Cố Đan Thần, Thi Chiến Thiên, phía sau Diệp Thiên còn bốn quang ảnh nữa.
Thần tử Cửu u đời đâu, thần tử Hạo Nhiên đời đầu, thần tử Nguyên Dương đời đau.
Còn một người nữa, đáng ngạc nhiên chính là Nguyên Thần đã chết trước đó, ông ta lại xuất hiện trong quang ảnh dưới hình dạng của Diệp Vân Long.
Đây cũng là điều khiến thần tử Hoàng Tuyền không thể chấp nhận được nhất.
Rõ ràng những người này bị chính tay ông ta giết chết, đã bj tiêu diệt không còn gì, nhưng tại sao bây giờ lại xuất hiện ở thế gian băng quang ảnh?
Nhìn thấy thần tử Hoàng Tuyên hãi hùng như thế, Diệp Thiên cũng không có cảm xúc gì, chỉ xòe tay ra, hướng về phía quang ảnh phía sau.
“Hoàng Tuyên, VỊ Diện có linh hồn riêng của nó, cho dù chủ Vị Diện là chủ tế của Vị Diện, nhưng VỊ Diện vẩn có ý chí riêng, có thể hợp nhất với chủ Vị Diện, cũng có thể chống lại chủ VỊ Diện”.
“Đệ tam trọng thiên nối liền với tâm thần tòi, phía sau ta là những linh hồn đã biến mất ở đệ tam trọng thiên, mặc dù họ đã qua đời nhưng ý chí trong lòng họ sẽ mãi mãi ở lại trong đệ tam trọng thiên”.
“Tôi chẳng qua chỉ hướng dẩn một chút để họ có thể xuất hiện lại lần nữa bằng quang ảnh”.
Khi Diệp Thiên vừa dứt lời, Thi Chiến Thiên, Diệp Kình Thương, Thái Cổ Đan Thần, cổ Cận Hồn đều nhìn Diệp Thiên, gật đâu và mỉm cười với anh, gương mặt hiện lên vẻ vui vẻ.
Còn Nguyên Thần và ba vị thần tử đời đau lại nhìn thần tử Hoàng Tuyền, sằc mặt hiện lên vẻ chế giễu.
“Hoàng Tuyền, òng đã dùng hết chiêu thức của mình, cống hiến tất cả những gì mình có chỉ đế trở thành chủ tế của đệ tam trọng thiên, mình trở thành Nguyên Thần”.
“Nhưng òng không ngờ sau khi óng trở thành Nguyên Thần vẩn còn đối thủ, phải không?”
“Chúng tôi đều là người đã chết, nhưng nếu bảo chúng ta lựa chọn một lần, đĩ nhiên sẽ không chọn ông trở thành Nguyên Thần của đệ tam trọng thiên”.
“Ý chí của bọn tòi đều hoàn toàn giống nhau, đế cậu nhóc họ Diệp này trở thành Nguyên Thần đời tiếp theo”.
Lời vửa dứt, quang ảnh của bốn người dần bắt đau vặn vẹo, biến thành những chấm lửa, cuối cùng hóa thành bốn bức tượng thần cực kỳ thiêng liêng.
Mấy người Diệp Kình Thương, Cổ Cặn Hồn mỉm cười và gật đầu với Diệp Thiên, sau đó cũng biến thành những bức tượng rực rỡ.
Tám bức tượng thần đắm mình trong ánh sáng chín màu, cứ thế lơ lửng giữa không trung, đứng phía sau Diệp Thiên, vây anh ở giữa.
Lúc này sức mạnh VỊ Diện đệ tam trọng thiên và ý chí mà đệ tam trọng thiên có đều bao phủ lấy Diệp Thiên, khòng tách rời.
Thần tử Hoàng Tuyền vốn đã kinh hãi, cảm nhận khí tức hủy diệt đang đến gần, cho dù là chủ VỊ Diện, ông ta cũng đang run rẩy dữ dội.
Ông ta nhìn Diệp Thiên, gào lên: “Diệp Lăng Thiên, dừng tay”.
“Cậu quèn Diệp Kình Thương là một tia phân hồn của tỏi rồi sao? Cho dù cậu có thể nói chuyện được với ý chí của đệ tam trọng thiên, tạm thời gọi thần hồn của õng ta về, nhưng muốn hồi sinh ông ta cũng chỉ có tòi mới có thế làm được”.
“Nếu cậu giết tỏi, õng ta cũng khòng thế xuất hiện ở thế gian nữa”.
Diệp Thiên không dao động bời điều này, chỉ lạnh nhạt lắc đầu.
“Cái gì cũng là nhàn quả cả, bố đã nhìn thấu hết mọi chuyện từ lâu rồi, tòi có gì mà không nhìn thấu chứ?”
“Sinh tử vốn dĩ vò thường, quan trọng nhất là ông ấy bước vào kỉ nguyên mới vì đệ tam trọng thiên, tăng thêm trợ lực không thể thiếu”.
“Còn óng chắc chắn sẽ bị đệ tam trọng thiên bài trừ”.
Trong ánh mầt sợ hãi của thần tử Hoàng Tuyền, Diệp Thiên nhẳm mẳt lại, khoanh chân ngồi giữa hư không, để hai tay lên đầu gối, miệng chỉ thầm đọc gì đó.
“Tượng tổ”.
“Bát Thần Thần cửu Thiên”.
Ánh sáng chín màu mang theo thần quang tỏa ra tử tám tượng thân, kết hợp với ngón tay của Diệp Thiên, sau đó biến thành điếm sáng khằp bầu trời, bao quanh thần tử Hoàng Tuyền.
Thoáng chốc không gian chỉ còn lại thần quanq vò tân.