Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 4247 Đi tiếp
Chương 4247: Đi tiếp
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mười năm cứ thế mà tròi qua, Trái Đất cũng đã khôi phục linh khí, cực kì thịnh vượng, cộng thêm sự ảnh hưởng của Diệp Thiên, bây giờ nó đã trở thành thánh địa trong vũ trụ giới tu tiên.
Trong dĩ vãng dâi Ngân Hà có văn hóa tu tiên cằn cỗi nhất, mà giờ đây đã thay thế thế giới trung tâm Ngân Hà, trở thành tâm điểm của vũ trụ giới tu tiên, vò số cao thủ hội tụ ở đây, lộ ra ưu thế, vạn tộc mọc lên như nấm.
Trong mười nám qua, xuất hiện vô số thiên kiêu, muôn vàn anh hùng hào kiệt, mỗi người trong số họ đều sáng chói, vẻ vang rực rỡ, đây là bố cục của người chủ đạo giới tu tiên.
Tuy nhiên, cho dù thời gian có biến đối, đại đạo từ từ tròi qua, thì vẩn sẽ luôn có người áp đáo trong giới tu tiên.
Tén của anh, hiếm khi có người nhẩc tới, chỉ có danh hiệu của anh, là luôn vang danh
khắp vũ trụ, tồn tại mãi mãi.
Đế Vương Bất Bại!
Không một ai biết, tại sao anh mạnh như vặy, nhưng tất cả mọi người đều biết, anh chính là chủ tế, không thế lay động, không thế nghi ngờ.
Mà lúc này, trong tứ hợp viện của nhà họ Diệp tại thủ đõ, có một bóng người đang ngồi khoanh chân, quanh người, có ngọn lửa vàng đen và khí tức màu hồng lượn lờ qua lại, khi thì tụ lại, khi thì tách ra.
Người này không ai chính là Diệp Thiên, bây giờ anh để râu ngắn, ngoài đẹp trai hơn, thì có mấy phần thành thục chính chắn trong khí tức.
Khoảng vài phút sau, dị tượng quanh người anh biến mất, lúc này anh mới mở măt ra.
“Anh Thiên!”
Hoa Lộng Ảnh đứng bèn cạnh, thấy Diệp Thiên mở mắt, lập tức tò mò đến gần hỏi: “Bây giờ anh, đã khống chế được hoàn toàn hai sức mạnh Nguyên Tố Kim Đan và sức mạnh Nguyên Hạch rồi sao?”
“Anh đã là tổ Vị Diện rồi ư?”
Diệp Thiên khẽ cười, đầu tiên là òm lấy Hoa Lộng Ảnh, sau đó mới gật đau.
Hoa Lộng Ảnh thấy vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, mười năm này, Diệp Thiên đã tiêu hóa được hoàn toàn sức mạnh Nguyên Tổ Kim Đan, đồng thời còn hấp thu sức mạnh của chủ Vị Diện, thông qua khí tức sức mạnh Nguyên Hạch mà thền tử Hoàng Tuyền đế lại, thành cóng có được sức mạnh VỊ Diện.
Hòm nay, Diệp Thiên đã dung hợp được Nguyên Tổ Kim Đan và sức mạnh Nguyên Hạch thành một thể, đồng thời còn trở thành nguyên thền của đệ tam trọng thiên, cũng trở thành tố VỊ Diện, trở thành vạn cố duy nhất!
Không chỉ như vậy, anh còn có thế dễ dàng câu thông với ý chí của đệ tam trọng thiên, đại đạo mênh mòng, nằm hết trong tay anh!
Lúc này, Diệp Thiên đã vượt ra ngoài rồi tiến vào cảnh giới khác, thực lực không thế đo lường.
Ngay cả khi Nguyên Thần đời trước và thần tử Hoàng Tuyền sống lại, liên thủ với nhau, anh cũng có thế đánh bại bọn họ.
Hoa Lộng Ảnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Thiên nói: “Anh Thiên của em, bây giờ đã hoàn toàn vò địch, có phải câm thấy mình đã mất đi động lực tiến về phía trước không?”
“Em nói xem, trừ chúng ta ở đệ tam trọng thiên ra, còn có tám VỊ Diện khác, có phải em đã bắt đầu nghĩ đến việc, muốn mạo hiếm lao ra ngoài tám Vị Diện kia chưa?”
Diệp Thiên nghe vậy, đau tiên là ngấn ra, sau đó khẽ cười lắc đau.
“Tất nhiên chiến đấu sẽ làm cho anh vui vẻ, khiến anh đắm mình hường thụ trong nó, nhưng với anh mà nói, điều quan trọng nhất chính là có thế bầu bạn với người yêu và người thân của mình!”
“Huống chi, với tu vi bày giờ của anh, cho dù đi đến tám Vị Diện khác, cũng chưa chằc tìm được tối thủ, cùng lắm thì các nguyên thần của các Vị Diện khác ngang hàng với anh mà thòi, sao có thể tính là thách thức chú?”
Đang nói chuyện, bỗng nhiên anh nhớ đến cái gì đó, ấn nhẹ lẽn mũi Hoa Lộng Ảnh.
“Đúng rồi, vì chúng ta đang nói đến tám VỊ Diện còn lại, nên anh có hai chuyện phải nói với em!”
Hoa Lộng Ảnh chớp mắt, làm bộ rửa tai lắng nghe.
Diệp Thiên do dự, sau đó khẽ nói: “Thằng nhóc Tiếu Viêm kia, bởi vì có quan hệ huyết mạch với anh, sức mạnh của thằng bé mỗi ngày đều tăng lên, khiến cho thâng bé cảm thấy có được sức mạnh như vặy, võ cùng khò khan, không cảm nhặn được niềm vui tu luyện, vì thế thằng bé xin anh đưa nó đến những Vị Diện khác ngoài đệ tam trọng thiên!”
“Chỉ cần nó không ở trong đệ tam trọng thiên nữa, sức mạnh của thằng bé sẽ ngừng tãng trưởng, thằng bé nói chỉ có như vậy nó mới cảm nhận được sự khắc khổ của việc tu hành, tìm được niềm vui khi có được sức mạnh!”
“Cho nên anh không tránh khỏi việc bị thằng bé dây dưa, nên đã mở ra con đường đặc thù, đưa thằng bé đến đệ cửu trọng thiên!”
“Trước khi đi, thằng bé còn yêu cầu anh bày chín cái phong ấn, phong ấn hết sức mạnh của thằng bé, thằng bé nói muốn bât đầu lại tử đầu, đi từng bước một!”
Nghe vậy, Hoa Lộng Ảnh hơi ngơ ngác, sau đó giơ tay lên nhéo mặt Diệp Thiên.
“Anh Thiên, anh chết chắc rồi!”
“Nếu đế cho Nhược Yên biết, anh mang con trai bảo bối của cô ấy đến VỊ Diện khác, còn phong ấn lên người thắng bé, nhất định cò ấy sẽ phạt anh nhịn đói mười ngày, hơn nữa còn yêu cầu tất cả chị em chúng em ngăn cản anh, không cho anh vào nhà!”
Diệp Thiên nghe vậy, không biết phải làm sao, đây chính là điều mà anh lo lắng.
Anh làm động tác cầu xin với Hoa Lộng Ảnh, giả vờ đáng thương nói: “Đây không phải là điều anh sợ sao? Cho nên anh mới nhờ bà xã Tiếu Ảnh, giúp anh việc này, đế anh bị phạt không quá nặng!”
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Diệp Thiên, Hoa Lộng Ánh cười lớn, gật đầu, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Tiểu Viém nãm nay cũng đã hai mươi, thằng bé luôn sống dưới hào quang của anh, những cao thủ trong giáo phái cũng không dám nặng lời với thằng bé, từ trước đến nay thằng bé cũng chưa từng phải chịu thua thiệt!”
“Hơn nữa bỗng dưng có được sức mạnh,
đây không phải chuyện tốt đối với thằng bé!”
“Để thằng bé đến đệ cửu trọng thiên cũng tốt, có chín cái phong ấn của anh, thằng bé có thế đi trên đất, từng bước từng bước một, tiềm lực tương lai của thằng bé, có lẽ sẽ không yếu hơn anh đâu!”
Hai mắt Diệp Thiên sáng lén, cười nói: “Con trai anh, tất nhiên sẽ không kém anh!”
Hơn nữa, ta đặt trong cơ thế thằng bé chín cái phong ấn, dựa theo kinh nghiệm tích lũy của thằng bé, sẽ mở khóa từng cái một, đến khi cởi ra hết, có lẽ sẽ không cách xa anh đâu!”
“Đến lúc đó, thằng bé sẽ có bầu trời của riêng mình, không cần sống dưới hào quang của anh nữa!”
Lời này của Diệp Thiên, một câu đã nói trúng, Diệp Kỷ Viên đi đến đệ cửu trọng thiên, trong tương lai gần, thằng bé sẽ mở ra thời đại của riêng mình.
Đương nhiên, đó là một câu chuyện khác –
‘Chín khóa thần đê’!
Mà Hoa Lộng Ảnh, sau khi suy nghĩ, lặp tức nhớ đến lời Diệp Thiên vừa nói.
“Không phải anh nói có hai chuyện sao? Còn chuyện kia là chuyện gì?”
Lúc này ánh măt Diệp Thiên lóe lẽn tia sáng, giọng nói cũng trở nên trịnh trọng hơn.
“Mười nãm qua, ngoại trừ luyện hóa Nguyên Tổ Kim Đan và sức mạnh Nguyên Hạch ra, anh còn sửa chữa những lỗ hống mà anh đã tạo ra khi đánh chết thần tử Hoàng Tuyền!”
“Mà trong lúc đó, anh phát hiện những mảnh thần hồn của bố anh Diệp Kình Thương!”
“Lúc đó anh dùng ảo ánh bát thần cửu thiên, giết chết thần tử Hoàng Tuyền, ngoài ra bảy tồn tại còn lại, hoàn toàn biến mất ở đệ tam trọng tiên, duy chỉ có linh hồn bố anh Diệp Kình Thương vần còn ở đệ tam trọng thiên, hơn nữa thông qua các lỗ hổng còn sót lại, anh còn tìm được vị trí những thứ đã chạy mất!”
“Anh đoán linh hồn của ỏng ấy đã được tái sinh ở không gian khác!”
Hoa Lộng Ảnh nghe vậy, đã biết ý của Diệp Thiên.
“Anh muốn đi tìm người mà tiền bối Diệp Kình Thương luân hồi chuyến thế ư?”
“Nhưng chúng ta tìm được sao? Tuy ông ấy là tiền bối Diệp Kình Thương luân hồi chuyến thế, nhưng bọn họ cũng là hai người, giống như anh và tiền bối cổ Cận Hồn vậy!”
“Hơn nữa, òng ấy đau thai ở một không gian khác, có thế nói, õng ấy và tiền bối Diệp Kình Thương đã không còn liên lạc nữa, anh cần gì phải cố ý đi tìm ông ấy chứ?”
“Anh phải biết rõ, tiền bối Diệp Kình Thương đã không còn ở đây!”
Diệp Thiên nghe vậy, im lặng, chỉ chốc lát sau, anh khẽ thở dài.
“Điều em nói làm sao mà anh không biết
chú?”
“Chẳng qua lúc đâu anh đã âm thầm chiu quyết tâm, tìm phương pháp hồi sinh ỏng ấy sau khi đến Thiên Thần Giới, nhưng kết quả bởi vì đủ loại biến cố, anh vần không làm được!”
“Mặc dù hòm nay ỏng ấy đã biến mất, nhưng anh biết tàn hồn của ông ấy đã đau thai ở thế giới khác, anh muốn nhìn thấy ông ấy, dù chỉ được nói hai câu thòi cũng được!”
Hoa Lộng Ảnh nhìn thấy vẻ phức tạp trong mắt Diệp Thiên, đột nhiên mỉm cười.
“Muốn đi thì đi đi, Tân này, em đi cùng anh!”
“Chẳng qua là hi vọng, sẽ không chọc giận mấy vị nguyên thần ở Vị Diện khác!”
Diệp Thiên òm chầm lấy Hoa Lộng Ảnh, nở nụ cười ấm áp.
“Xin bà xã Tiểu Ảnh yên tâm, coi như mấy vị nguyên thần ờ Vị Diện kia mất hứng, cũng không làm gì được anh!”
“Đi thôi, chúng ta cùng đi gặp người bố đã luân hồi chuẩn thế của anh!”
Vừa dứt lời, hai nqười đã biến mất.