NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Novel Info

Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 4248 Chúng ta về nhà thôi (Kết)

  1. Home
  2. Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full)
  3. Chương 4248 Chúng ta về nhà thôi (Kết)
Prev
Novel Info

Chương 4248: Chúng ta về nhà thôi (Kết)
Trong một không gian đầy sao rộng lớn và vỏ tận, ánh sao rải rác chiếu sáng vô số hành tinh.
Đúng lúc này, một tia sáng lóe lén, hai bóng người từ trong hào quang hiện ra, đứng trên bầu trời đầy sao này – không ai khác chính là Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh.
“Đây là đệ lục trọng thiên ư?”
Hoa Lộng Ảnh nhìn thiên hà tráng lệ và đầy màu sầc xung quanh, tỏ ra kinh ngạc.
Diệp Thiên quét ánh mắt xung quanh, sau đó gật đầu nói: “Quả nhiên là đệ lục trọng thiên. Theo cảm nhận của anh, kết cấu và cách săp xếp của đệ lục trọng thiên này hình như không khác gì đệ tam trọng thiên!”
“Cảm giác như là anh em ruột vậy!”
“Anh thậm chí có thể nhìn thấy dải Ngân
Hà và Trái đất!”
Hoa Lộng Ảnh càng kinh ngạc hơn, không khỏi kêu lên: “Thật sao?”
“Đây có thể là cái gọi là không gian song song không?”
Diệp Thiên còn chưa kịp phản ứng, một cổ lực lượng đột nhiên từ tinh không bén cạnh dâng lên, hóa thành một làn sóng vò song, trong nháy mắt xóa sạch không gian kéo dài mấy nãm ánh sáng, lao thắng về phía Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh.
Trong mắt Diệp Thiên lộ ra vẻ nghiêm túc, nhưng lại không hề lộ ra vẻ sợ hãi. Anh giơ tay lên một cái, đợt sóng lực lượng dâng trào lặp tức lắng xuống, giống nhưchưa từng xuất hiện.
“Hả?”
Một giọng nói kinh ngạc vang vọng tử trong vũ trụ, một bóng người lên tiếng đáp lại hạ xuống, đứng trước mặt Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh.
Người mới đến mặc áo choàng đen, chắp tay sau lưng, một chàng trai trẻ đẹp trai và gần như đến tử thế giới khác. Rất khó xác định độ tuổi cụ thế.
Ánh mằt của anh ta dán chặt vào Diệp Thiên, nghiêm khắc nói: “Nguyên Than từ không gian khác, cậu đang làm gì ở đệ lục trọng thiên của tòi?”
“Chẳng lẽ cặu muốn đấu tay đôi với tôi?”
“Hay là cậu cho rẳng Nguyên Thần đệ lục trọng thiên tòi đây sẽ thua một Nguyên Thần mới xuất hiện như cậu?”
Tuy nói không hề tỏ ra sợ hãi nhưng trong giọng nói của anh ta lại hiện lẽn một câm giác trang nghiêm. Trong cuộc giao thủ ngần ngủi vừa rồi, anh ta đã cảm nhận được cảnh giới khó dò của Diệp Thiên, thậm chí khiến anh ta khó có thể nắm bằt được.
Tuy nhiên, Diệp Thiên dường như không quan tâm đến việc cạnh tranh với vị Nguyên
Thần đệ lục trọng thiên này. Thay vào đó, anh chắp tay nói: “Tỏi xin lồi vì đã đến thăm đột ngột. Tỏi không có ý khiêu khích!”
“Tòi đến đệ lục trọng thiên chỉ đế gặp một người quen đã luân hồi chuyến kiếp. Xin anh có thế tạo điều kiện thuận lợi cho tòi được không? Chỉ cần gặp được người đó, tõi sẽ rời đi ngay lập tức!”
Thanh niên thần bí nghe vậy, hơi nheo mắt lại.
“Ồ? Gặp người quen à?”
Anh ta theo bản năng muốn từ chối, nhưng nghĩ đến thực lực thâm sâu của Diệp Thiên, anh ta lại tạm thời thay đổi chù ý.
“Nếu chỉ là gặp gỡ người quen, tòi đương nhiên sẽ không cản trở. Nhưng sau khi xong việc, cậu ở đâu thì xin hãy về lại nơi đó, đừng gây thêm phiền phức không cần thiết!”
“Bằng không, cho dù phải cưỡng ép điều động ý chí của đệ lục trọng thiên, tòi cũng phải cùng cậu phân định thắng bại!”
Diệp Thiên nghe vậy thì không nói gì, chỉ nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
“Cảm ơn!”
Người thanh niên bí ấn khịt mũi lạnh lùng một tiếng rồi biến mất.
“Đi thôi, anh đã cám nhận được tàn hồn của cha rồi, tuy rằng cực kỳ yếu ớt, nhưng cũng đủ đế anh xác định được vị trí!”
Diệp Thiên mỉm cười với Hoa Lộng Ảnh. Thân hình lóe một cái, họ đã xuất hiện trên một hành tinh xanh tươi.
Hành tinh này, còn được gọi là Trái đất, có dòng người di chuyến liên tục, các tòa nhà cao chót vót mọc như rừng rậm, ngôn ngữ đa dạng mà mọi người nói, lịch sử mà tinh cầu này đã trải qua khiến Diệp Thiên ngạc nhiên là có vẻ giống hệt Trái Đất độc nhất vô nhị của anh.
“Có vẻ như lý thuyết về thế giới song song
là có căn cứ!”
Diệp Thiên nhận xét, chằp tay đứng ở ven sông.
Đất nước mà họ đang ở trên Trái Đất này được gọi là Hoa Quốc, và thành phố họ đang ở là thủ phủ của tỉnh Đòng ở Hoa Quốc – Dương Thành.
Dưới chân hai người họ là sõng Châu Giang, và trước mặt họ là cầu sòng Châu Giang!
Đôi mắt đẹp của Hoa Lộng Ảnh nhìn quanh, quét qua một vòng, kỳ quái nói: “Hóa thân luân hồi chuyến kiếp của tiền bối Diệp Kình Thương đâu?”
Diệp Thiên giơ tay chí vê phía cầu sông Châu Giang. Bên cầu, một cậu bé khoảng mười một, mười hai tuổi ngồi trén lan can sắt, đang nhìn dòng sông cuồn cuộn phía dưới, trầm ngâm suy nghĩ.
“Thật là anh ấy ư?”
Hoa Lộng Ánh hỏi, tỏ ra tò mò.
“Đúng vậy!”
Diệp Thiên gật đầu với cõ ấy: “Đợi anh ờ đây, anh sẽ quay lại ngay.”
Lập tức, Diệp Thiên lắc người một cái đã xuất hiện trên cầu sõng Châu Giang.
“Nhóc tên là gì?”
Giọng nói đột ngột làm cậu bé giật mình sợ hết hồn. Cậu đeo cặp sách, đang cán nhâc xem sẽ theo học trường trung học nào và nhằm tới trường đại học nào tiếp theo, nghĩ đến việc làm thế nào đế trở thành một người thành còng trong tương lai và khiến cha mẹ thấp cố bé họng của mình có thế hãnh diện.
Cậu không ngờ rằng sẽ có người đột nhiên gọi mình.
Khi quay lại, cậu nhận thấy một chàng trai trẻ đẹp trai đang đứng bên cạnh mình, dường như không biết từ đâu xuất hiện.
Hồi trước, cha mẹ cậu đã dạy không bao giờ được nói chuyện với người lạ ở bẽn ngoài chứ đừng nói đến việc tiếp cặn họ. Tuy nhiên, không hiểu sao, ngay khi nhìn thấy chàng trai này, cậu lại có một cảm giác quen thuộc và gần gũi không thể giải thích được.
Bởi vì điều này, cặu theo bản năng buột miệng nói:
“Chú, cháu tên Tiêu Vân!”
Người thanh niên đó chính là Diệp Thiên, khi nghe cậu bé thông báo tên mình, anh hơi sững sờ.
Sau đó, anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé và nở một nụ cười thân thiện.
“Tiêu Vân? Tên hay lâm!”
Sau đó, Diệp Thiên ngồi xuống bên cạnh Tiêu Vân, cùng cậu ngắm nhìn những đợt sóng dâng trào của sòng Châu Giang.
“Nhóc ngồi ở chổ này một mình nghĩ cái gì đấy?”
Bé trai Tiêu Vân không đề phòng trước người chú xa lạ này, trả lời không chút dè dặt, “Cháu đang nghĩ về tương lai của mình. Cha mẹ cháu hy vọng cháu trở thành một học giả lổi lạc hoặc một doanh nhân giàu có kiếm soát vặn mệnh!
“Họ đã làm việc khổ cực đế nuôi cháu án học, cháu không thế đế họ thất vọng trong tương lai, cháu phải khiến tất cá mọi người tôn trọng họ, khiến bọn họ tự hào về cháu!”
Nghe thấy lời nói hùng hồn của cậu bé, Diệp Thiên cười to, trong mắt có chút tán thành.
“Nhóc tuổi còn nhỏ mà lại có tham vọng như vậy, nếu cha mẹ nhóc biết chuyện này, bọn họ sẽ tự hào về nhóc lắm!”
Nói đến đây, anh đối chủ dề: “Trở thành một học giả lỗi lạc hoặc một doanh nhân giàu có kiếm soát vận may đều là những con đường tốt, nhưng nếu chú nói với nhóc rằng có một con đường thậm chí còn rộng mở hơn, thú vị hơn mà cháu có thế thử thì sao? Cháu có sẵn lòng thử nghiệm không?”
Vẻ mặt Tiêu Vân cứng đờ trong chốc lát, sau đó lắc đau nói: “Cháu không muốn, chỉ có hai con đường này mới có thế khiến cha mẹ cháu có thể ngẩng cao đâu trong nhà!”
Khi Diệp Thiên nghe thấy lời này, anh cũng không phản bác, mà chỉ chỉ vào dòng sông kỳ vĩ dưới chân mình.
“Nếu chú nói có thế chia đòi dòng sóng này, vẽ một đường ở giữa thì sao? Cháu có tin không?”
Tiéu Vân không cần suy nghĩ nhiều, lắc đầu nói: “Chú, chú là người lớn, tại sao trước mặt một đứa nhỏ như cháu lại khoác lác như vậy?”
Diệp Thiên không bận tâm, anh chỉ đơn giản giơ ngón tay lên rồi rạch nhẹ một cái.
“Xoẹt!”
Nước sông phía dưới bổng dâng cao và cuốn tròi, sau đó chia thành hai dạt sang hai bên. ở giữa, xuất hiện một lối đi rõ ràng, liên tục kéo dài về phía trước cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là nước chuyến sang hai bén không hề tràn vào bờ. Thay vào đó, nó vần lơ lửng trong không trung, như thế có một lực vô hình nào đó đã đòng cứng nó lại.
Cảnh tượng này khiến Tiêu Vân trợn tròn mẳt không nói nên lời.
“Cái này… cái gì…”
Cậu há to miệng, nhìn Diệp Thiên nói: “Chú, chú làm chuyện này sao?”
“Chắng lẽ chú là thần tiên?”
Diệp Thiên vỗ vỗ vai cậu, sau đó vung tay lên, khiến nước chuyến hướng sang hai bên tụ lại ờ giữa, dần dần trờ về trạng thái ban đâu.
Lúc này anh mới nhìn Tiêu Vân, mỉm cười nói: “Chú có phải là thần tiên hay không không quan trọng, quan trọng là nhóc có muốn học hay không.”
Tiêu Vân háo hức gặt đầu như đánh trống: “Cháu muốn học! Cháu sẽ thức cả đém đế học!”
Diệp Thiên cũng không vòng vo nữa. Anh lại giơ ngón tay lén, một luồng sáng rạng rỡ chiếu vào trán Tiêu Vân. Trong một khoảnh khắc, những dòng thòng tin kết nối với não của Tiêu Vân, khiến cậu cảm thấy có một đống từ khó hiếu tạo thành một văn bản mạch lạc.
“Thượng hợp bát hoang?”
“Bát hoang lưu ly thể?”
Tiêu Vân ngạc nhién: “Đó là cái gì?”
Diệp Thiên cười giải thích: “Thượng Hợp Bát Hoang là tên của một mòn còng pháp, nếu luyện môn công pháp này đến cực hạn, có thế xuất ra tiên lực, được đặt tên là Thượng Hợp Tiên Lực, thậm chí càng mạnh hơn!”
“Nói đến, môn công pháp này có liên quan đến cháu, bây giờ giao cho cháu tu luyện, không thế hoàn hảo hơn!”
“Mà Bát Hoang Lưu Ly Thể là một mòn luyện thế thần thõng, nếu tu luyện đến cực hạn, có thể dễ dàng dùng tay hái sao Nhặt Nguyệt!”
“Khi tu vi của cháu đạt đến trình độ nhất định, cháu có thế kết hợp Thượng Hợp Bát Hoang, bắt đau luyện chế Bát Hoang Lưu Ly Thế, tài liệu và phương pháp tu luyện, đều đã truyền đạt hết cho cháu!”
Tiêu Vân im lặng không nói gì, cậu bé cảm thấy, trừ một mòn công pháp và một môn luyện thế thần thông, trong đầu cậu bé còn có nhiều kiến thức khác mà trước đây cậu bé chưa từng học qua, chẳng hạn như dược liệu, luyện đan, khống chế lửa…
Tiêu Vân còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Thiên tiếp tục điểm ngón tay, trên đầu ngón tay, có ngọn lửa đen vàng đang cháy.
Đây là Bát Hoang Hổn Độn Viêm, sau khi Diệp Thiên hấp thu Nguyên Tố Kim Đan, Bát Hoang Kim Diềm và Hỗn Độn Hỏa dung hợp với nhau sinh ra thần hỏa võ địch.
Nhưng, thứ này phải dựa vào Diệp Thiên đế tồn tại, nếu nó rời khỏi Diệp Thiên, thì chỉ có thế tồn tại như một cá thế độc lập của Bát Hoang Kim Diềm.
Vì vậy, trong một Tân niệm, Diệp Thiên đã chia Bát Hoang Hỗn Độn Viêm ra thành hai luồng, một luồng là Hỗn Độn Hỏa, một luồng là Bát Hoang Kim Diễm.
Diệp Thiên đưa luồng Bát Hoang Kim Diễm vào mi tâm Tiêu Vân, tạo thành dấu vết ngọn lửa.
“Hõm nay chúng ta gặp nhau, chính là có duyên, chú tặng cho cháu hạt giống lửa này!”
“Ngọn lửa này tén là Bát Hoang Kim Diềm, nó sẽ dần dần lớn lén theo cháu, nếu một ngày nào đó cháu trưởng thành, trở thành thần, Bát
Hoang Kim Diễm cũng sẽ bộc phát ra uy năng khó mà tưởng tượng được!”
Tiêu Vân cho rằng những thứ này chỉ tồn tại trong tiếu thuyết huyền huyễn hoặc trong võ hiệp manga, nhưng không ngờ, hòm nay mình có thế gặp được.
Cảm nhặn được trong cơ thế có nhiều thứ hơn, trong lòng cậu bé đột nhiên rung động, giống như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên đứng dậy, khom người cúi chào Diệp Thiên.
“Đệ tử Tiêu Vân, kính chào thầy!”
Nghe thấy Tiêu Vân gọi như vậy, trong mắt Diệp Thiên nhất thời bừng tỉnh.
“Thầy?”
Ánh măt anh dao động, nhất thời không biết có nên trả lời câu này hay không.
Một lúc sau, anh mới bừng tỉnh, trong mằt lóe lên tia nhẹ nhõm.
Dù sao, người trước mắt là một tồn tại mới, cậu bé tên là Tiêu Vân, chứ không phải là Diệp Kình Thương!
Nghĩ đến đây, hai mắt Diệp Thiên đột nhiên sáng lên, chậm rãi đứng dậy.
“Nếu cháu đã gọi chú là thầy, vậy chú sẽ nhận cháu làm đệ tử!”
“Tiêu Vân, nhớ kỹ, từ nay trở đi, cháu không phải là người bình thường nữa, mà là người tu luyện hăng hái phấn đấu để thành công.”
“Bất kể trong tương lai gặp phải chuyện thất bại gì, hay gặp phải chuyện khó khăn nào, cũng phải nhớ kỹ, quay về nơi xuất phát, nhìn thẳng vào ý muốn ban đầu, đừng mù quáng bởi những thứ được mất!”
Chẳng qua Tiêu Vân mới mười một mười hai tuối, không hiếu hết ý nghĩa lời nói của Diệp Thiên, nhưng vẩn gật đầu.
“Đệ tử sẽ nhớ kỹ!”
Diệp Thiên hài lòng gặt đau, sau đó vung tay, trên hàng rào sẳt cực kỳ cứng rắn xuất hiện hai chữ rồng bay phượng múa.
Tiêu Vân cúi đâu nhìn, có hơi không quen.
“Kình… Thiên?”
Diệp Thiên gật đầu: “Không sai, chính là Kình Thiên, đây là biệt danh thầy đặt cho con!”
“Từ nay về sau, khi đối chiến với người khác, hay lúc đi khầp thế gian, con sẽ tên là Tiêu Kình Thiên!”
Hai mắt Tiêu Vân mở to, vững vàng ghi tạc biệt danh này trong lòng.
Yên lặng chốc lát, Tiêu Vân nhìn Diệp Thiên, hiếu kỳ nói: “Thầy, con vần chưa biết tên của thầy!”
Diệp Thiên ngồi xốm xuống, bốn mắt nhìn nhau: “Thầy họ Diệp, trong thế giới, người ta gọi thầy là Đế Vương Bất Bại!”
“Đế Vương Bất Bại?”
Trong lòng Tiêu Vân âm thầm trào dâng, nghe danh hiệu độc đáo này, cặu bé biết, thầy của mình nhất định là một nhân vật quyền lực trên thê’ giới.
Diệp Thiên xoa đau Tiêu Vân, sau đó đứng lên: “Thằng nhóc, ngày nào đó trong tương lai, người tên Tiêu Kình Thiên, nhất định sẽ uy danh thiên hạ, chấn nhiếp ngòi sao này, thậm chí rung chuyển cả vũ trụ!”
“Đến lúc đó, thầy trò chúng ta sẽ gặp nhau!”
“Đúng rồi, con còn có sư đệ, tên là Diệp Kỷ Viêm, thằng bé là con trai của thầy, có lẽ vào thời điếm nào đó hai người sẽ gặp nhau!”
Lời nói vừa dứt, Tiêu Vân ngấng đầu lên nhìn, nơi nào còn bóng dáng Diệp Thiên nữa?
Nếu không phải trong đầu cậu bé vẫn còn rõ ràng, thêm cả hai chữ Kình Thiên mạnh mẽ hữu lực trên hàng rào sắt, thậm chí cậu bé còn cho rằng đây chỉ là giấc mơ.
Chốc lát sau, Tiêu Vân khôi phục tỉnh táo, nhìn dòng nước tráng lệ, hai tay nhỏ bé khẽ siết chặt.
“Mấy học giả giàu có kia, sao mà có thủ đoạn thông thiên giống thầy chứ?”
“Thầy yén tâm, nhất định con sẽ tu luyện châm chỉ, không phụ sự dạy dỗ của người, không làm xấu hổ uy danh ‘Đế Vương Bất Bại’!”
Tử giờ trở đi, trong đệ cửu trọng thiên, một anh hùng tên Tiêu Kình Thiên ra đời, và câu chuyện về ‘Bắc Ngục Cuồng Long’ ngày càng trở nên thú vị!
Bên bờ sòng Châu Giang, nhìn thấy Diệp Thiên trở về, Hoa Lộng Ảnh sâu xa nói: “Tiêu Kình Thiên, Diệp Kình Thương, anh cố ý đặt tên này cho Tiêu Vân phải không?”
Diệp Thiên gật đầu: “Bố tén là Diệp Kình Thương, trời vốn là một thế, Tiêu Vân là tàn hồn chuyến thế của bố anh, lấy hiệu Kình Thiên, có gì sai chú?”
“Đi thòi, chúng ta cần phải quay về, dĩ nhiên, sau khi quay về đệ tam trọng thiên, em phải cùng anh đi đón người!”
Nói xong, Diệp Thiên ôm lấy eo Hoa Lộng Ánh biến mất tại chổ.
Đệ tam trọng thién, sao Ly, Học viện ma võ Thiên Nam!
Âu Nhã Nhược đang đứng dưới đấu trường, quan sát các học viên trẻ đang dũng cảm chiến đấu trên sân khấu, giờ đây cò ấy đã là giảng viên của Học viện ma võ Thiên Nam, đồng thời cũng là người mạnh nhất trong Học viện ma võ Thiên Nam.
Bây giờ Âu Nhã Nhược càng ngày càng xinh đẹp động lòng người, giống như quả đào đẩm sương, chỉ cần nhìn là muốn cắn, nếm thử vị chua ngọt của nó.
Bất kế là giảng viên, học viên xung quanh, không phân biệt trai gái, đều luôn nhìn Ằu Nhã Nhược, âm thầm thán phục.
“Giảng viên Âu càng ngày càng xinh đẹp!”
Một số học viên, âm thầm phỏng đoán, loại đàn ông nào, mới lọt vào mẩt xanh của Âu Nhã Nhược chứ.
Dù sao những năm g‘ân đây, Âu Nhã Nhược đều một thân một mình, bên cạnh cũng chẳng có bạn thân.
Hai mắt Àu Nhã Nhược sáng ngời, khi cỏ ấy nhìn những học viên do chính mình dạy chiếm ưu thế, ma pháp của họ ngày càng thành thạo, trén mặt cô ấy lộ ra vẻ vui vẻ yên tâm.
Sau đó, cô ấy chợt nhớ đến bóng người mà đã lâu không gặp, lần đau gặp anh, anh vần là một thiếu niên bình thường bị mất trí nhớ, không nhớ được gì, sau đó cò ấy nhìn thấy anh từng bước lột xác, cuối cùng đứng trên chín tầng mây.
Chắng qua là, vào lúc này anh đã vang danh khẩp vũ trụ, vỏ địch Vị Diện, nhưng từ đầu đến cuối, anh vẩn chưa thực hiện ước định kia.
“Có lẽ, mình chỉ là niềm vui nhất thời của anh ấy, căn bản anh ấy không có thời gian nhớ đến mình?”
Âu Nhã Nhược khẽ thở dài, mặc dù trong lòng có hơi buồn, nhưng cô ấy biết, sau khi gặp người đàn ông kia, cò ấy không thế yêu thêm bất kỳ ai khác nữa.
Mà trong lúc cò ấy đang ngấn ngơ, có giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ, vang lên bên tai cò ấy.
“Xin lỗi, anh tới muộn, đế em phải đợi nhiều năm như vậy!”
Nghe được giọng nói có phần đùa cợt, cùng với cách gọi lộ liễu kia, hai má Âu Nhã Nhược đỏ bừng, nhưng trong mằt không giấu được vẻ vui mừng.
Cò ấy quay đầu, nhìn thấy một chàng trai đang mặc đồ trắng, hai tay chắp sau lưng, đang đứng trên bãi cỏ, cách cô ấy ba mét.
Nhìn thấy khuôn mặt mơ màng đó, Âu Nhã Nhược không kìm được nước mắt, nức nở nói: “Em tưởng là anh quén em rồi!”
Chàng trai mặc đo trắng cười tươi, tiến lên trước, nắm lấy tay cò ấy, tựa như cách nhau một thế kỷ.
“Chúng ta về nhà thòi!”
“Moi nqười cũnq đanq chờ em đó!”

Prev
Novel Info

Comments for chapter "Chương 4248 Chúng ta về nhà thôi (Kết)"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Chàng Chăn Cừu Thôn Góa Phụ-Lưu Vũ
Tháng 10 29, 2021
xuyên không: trở thành người mạnh nhất
Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất!
Tháng 1 2, 2024
truyệt thế long thần
Tuyệt Thế Long Thần
Tháng 1 16, 2024
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì bìa
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tháng 3 12, 2024
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com