Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 693
Rất nhiều thành viên của Nam Long Nhận đều cảm
thấy không thể tin nổi, ánh mắt họ không ngừng biến đổi.
Lư đồng được rèn bằng đồng thau, vô cùng rắn chắc,
dù có dùng dao găm sắc nhọn cào vào cũng khó để lại
dấu vết, có thể thấy được nó kiên cố vững chắc đến như thế nào.
Nhưng chường lực của Diệp Thiên ở cách xa mấy chục
mét lại có thể đập nát chiếc lư đồng thành nhiều mảnh
như bong bóng. Chuyện này họ chưa từng nghĩ tới bao giờ.
Còn ngọn núi kia, nếu muốn phá nửa ngọn núi thành
mành vụn, ít nhất cần sức công phá của mấy cân thuốc
nổ, nhưng Diệp Thiên lại làm được chỉ bằng một lòng bàn
tay, uy lực như vậy đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của
mọi người về sức mạnh.
Ánh mắt Lí Vân Phi đầy kinh hãi, cậu ta hít vào một hơi thật sâu.
Ngày đó ở Lư Thành, Diệp Thiên vặn cơ thể của
Hoàng Hưng Hài và Thẩm Trung Hoa từ xa khiến họ chết
ngay tại chỗ. Điều kỳ lạ hơn là, cậu ta không biết thực lực
của Diệp Thiên rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Nhưng bây giờ, chường lực làm vỡ lư đồng, làm nát núi
của Diệp Thiên đủ để cậu ta nhận ra khoảng cách giữa
mình và Diệp Thiên!
Đây có còn là sức mạnh mà một con người có thể sở
hữu nữa hay không?
Đường Vũ Nhu đứng yên tại chỗ, đôi mắt đẹp khẽ run
lên, cô ấy hoàn toàn không thể ngờ được vị tổng giáo
quan mới này trông thì có vẻ như chỉ biết giễu võ giương
oai, thế nhưng lại sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy.
Cô ấy sinh ra ở Đường Môn Xuyên Thục, tuy tài năng
võ thuật không cao nhưng cũng là một cao thủ võ thuật,
đương nhiên cô biết võ thuật của cao thủ đã đạt đến trình độ nào.
Trong số những người mà cô đã từng gặp, ngay cả bố
cô Đường Thiên Phong là người mạnh nhất, với căn cơ tu
luyện đã đạt đến mức chí tôn võ thuật, có thể bè gãy một
cái cây và bè gãy thanh thép ở khoảng cách hơn mười
thước, nhưng như vậy cũng không thể so sánh được với
một chường tùy tiện nhẹ như lông hồng của Diệp Thiên.
Cô ấy hoàn toàn sững sờ, lúc này rốt cuộc cô cũng đã
hiểu được vị tổng giáo quan mới này đâu phải là thằng
nhãi vắt mũi chưa sạch nhồi vào cho có? Rõ ràng đây là
một quái vật hình người đẹp trai tuấn tú mà!
Vương Tường Long sững sờ nhìn về phía xa, trong
lòng run lên.
Lúc trước ông ta tràn đầy tự tin, còn mang theo một
nhóm đội viên đến gặp Diệp Thiên yêu cầu giải thích,
nhưng một chường của Diệp Thiên đã làm tiêu tan hết
thày sự tự tin của ông ta.
“Bây giờ, ông biết tôi là ai rồi chứ?”
Diệp Thiên quay đầu lại, nhìn Vương Tường Long bằng
ánh mắt lãnh đạm.
Hai mắt Vương Tương Long nheo lại, gần như không
chút do dự, giống như gặp bề trên của mình, khom lưng
đến tận đất trước mặt Diệp Thiên.
“Thiết Thù Môn Vương Tường Long xin kính chào
Đế Vương!
Ông ta quỳ một gối xuống, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau
lưng, nỗi sợ hãi trong lòng gần như nhấn chìm ông ta.
“Vương Tường Long không biết Đế Vương đang ở
trước mặt. Vừa rồi đã xúc phạm, mong Đế Vương thứ tội!”
Với chường vừa rồi của Diệp Thiên, ông ta đã hoàn
toàn hiểu rõ thân phận của Diệp Thiên.
Phóng mắt ra khắp Hoa Hạ, người có thể đánh vỡ tan
lư đồng, đánh sập núi chỉ bằng một chường, lại mang họ
Diệp, và còn trẻ tuổi như vậy, ngoại trừ Diệp Lăng Thiên,
người đứng đầu trong bàng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ
ra, đâu còn người thứ hai?
“Hừ!”
Diệp Thiên cười khẩy, vẫy tay khinh thường.
“Không phải vừa rồi ông còn muốn mang người tới tìm
tôi để yêu cầu một lời giải thích ư? Có còn cần lời giải
thích này nữa hay không?”
Vương Tường Long đâu dám nói nhằm nữa, ông ta lập
tức lắc đầu xua tay, lòng tràn đầy sợ hãi.
“Đế Vương tha tội, Vương Tường Long không dám,
Vương Tường Long không dám!”
Chí tôn võ thuật còn không thể chịu nhục, huống chi
là Đế Vương Bất Bại đứng trên tất cả chí tôn võ thuật?
Diệp Thiên liếc nhìn ông ta một cái, sau đó quay đầu
nhìn các thành viên Nam Long Nhận đang mắt chữ A
miệng chữ O.
“Còn ai trong số các người muốn thách đấu thì có thể
bước ra đây!”
“Hoặc là mọi người cùng nhau xông lên cũng được!”
“Bất kể có bao nhiêu người, chì cần đo được của tôi
một chiêu thì xem như tôi thua!”