Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 694
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiên quét qua, tất cả mọi
người, bao gồm Bộc Phá tính tình nóng này cũng đều lùi
lại nửa bước, không ai dám nói lời nào.
Đùa sao, Diệp Thiên tung một chưởng đã khiến lư
đồng vỡ vụn. Những ngưoi có mặt ở đây lẽ nào cơ thể còn
cứng hơn cả lư đồng hay sao?
“Sao, vừa rồi không phải các người hung hăng lắm
sao? Giờ lại không dám ra tay nữa à?”
Khóe miệng Diệp Thiên hiện lên một sự giễu cot.
Hắc Tháp là đội trường, cuối cùng cũng nghien răng
và thể hiện sự cung kính với Diệp Thiên.
“Giáo quan Diệp, xin lỗi, là chúng tôi sai rồi!”
Anh ta vừa dứt lời thì những người còn lại đều lập tức
cung kính hơn, âm thanh döng dạc như hét lên, ánh mắt
đầy sự kính trọng và sùng bái.
“Giáo quan Diệp, chúng tôi sai rồi, xin hãy trừng phạt!”
Giờ phút này, trong lòng bọn họ đã không còn coi cậu
là thằng oắt con giễu võ giương oai trà trộn vào đây nữa.
Cậu chỉ tung một chường mà đã khiến chiếc lư đồng tanh
bành, ngay cả giáo quan Vương của họ cũng phài cúi đầu
hành lễ cầu xin sự khoan dung kia mà!
Diệp Thiên có sức mạnh như vậy, có Diệp Thiên hướng
dẫn bọn họ, tưong lai bọn họ sẽ đạt đưoc thành tựu như
thế nào? Có phải cũng có thể làm sập phiến núi từ xa
giống như Diệp Thiên hay không?
Toàn bộ Nam Long Nhận đều phục Diệp Thiên, cậu
quét mắt nhìn đám người một lượt, giọng nói lạnh lùng.
“Nếu đã biết sai thì cút về sân huấn luyện tiếp tục
đứng tư thế quân đội năm tiếng đồng hồ cho tôi. Tối nay
không được ăn cơm!”
Cậu vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vỡ òa.
“Rõ, giáo quan Diệp!”
Không ai phàn nàn, ngay cả LíÍ Vân Phi cũng hét lớn
một tiếng, đoàn người lon ton trở lại sân huấn luyện thành
một đội hình vuông, đứng thằng người, cho dù mặt trời
chói chang treo lo lửng trên đầu, bọn họ cũng không hề kêu ca.
Một chưởng của Diệp Thiên đã hoàn toàn thuyết phục bọn họ!
Sau khi mọi người rời đi, Diệp Thiên quay sang Vương
Tường Long.
“Lần này, nề tình đồng nghiệp tôi tha cho ông!”
“Nếu có lần khác, ông nên biết chọc giận tôi sẽ có
hậu quả như thế nào!”
Vương Tường Long vội vàng cúi đầu chào, lại gật đầu
lia lịa như người hầu gặp hoàng đế.
Ông ta ngầng đầu lên thì Diệp Thiên đã bước vào
trong phòng, tiếp tục bận rộn bên bàn làm việc, không
thèm đoái hoài gì đến ông ta nữa.
Đường Vũ Nhu nhìn Vương Tường Long khom lưng uốn
gối như vậy thì cảm thấy phẫn nộ. Cô ấy nghĩ cho dù Diệp
Thiên mạnh nhưng cũng không cần thiết phải ép Vương
Tường Long khom mình quỳ xuống cầu xin tha thứ như vậy chứ?
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng Vương Tường Long đã
ngăn cô lại và kéo cô ấy đi, cho đến khi cách xa văn
phòng của Diệp Thiên rồi mới dừng lại.
“Cậu, cậu làm gì vậy?”, Đường Vũ Nhu không nhịn
được hỏi.
“Giáo quan Diệp mạnh thì có mạnh, nhưng cậu xin lỗi
rồi cũng coi như xong, làm gì mà phải sợ đến mức này
chứ?”
Vương Tường Long cười nhạt.
“Vũ Nhu, nếu là người khác, cậu dâng trà xin lỗi thì
cũng đã đành!”
“Nhưng giáo quan Diệp thì khác!”
“Nếu hôm nay không phải nề mặt cậu là giáo quan của
Nam Long Nhận thì e rằng bây giờ cậu đã là người chết rồi!”
Vẻ mặt Đường Vũ Nhu hoài nghi: “Làm sao có thể
chứ? Đây là căn cứ huấn luyện chiến tranh đặc biệt Nam
Long Nhận, cậu ta dám giết người hay sao?”
“Hê!”, Vương Tường Long cười tự giễu và lắc đầu nói.
“Đối với cậu ta mà nói, trên đời này có lẽ không có
việc gì là cậu ta không dám làm!”
“Cháu còn nhớ chú hai của cháu đã chết như thế nào không?”
Đường Vũ Nhu nghe xong, hai mắt lập tức nheo lại,
trong lòng dâng lên một cơn bão.
“Lẽ nào cậu ta là..”
Vương Tường Long yên lặng gật đầu, trong mắt hiện
lên vè sợ hãi.
Đôi mắt đẹp của Đường Vũ Nhu như đông cứng lại,
cuối cùng không nói được lời nào mà trong lòng chỉ tràn
đầy kinh hãi.