Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 696
Hắc Tháp nói tiếp: “Và trong giới võ thuật Hoa Hạ
chúng ta, có một danh sách xếp hạng liệt tên mười năm
cao thủ chí tôn võ thuật, xếp theo thứ tự từ mạnh đến yếu!”
“Danh sách này, được gọi là bảng xếp hạng cao thủ
của Hoa Hạ, cứ hai mươi lăm năm cập nhật lại một lần!”
Mọi người nghe xong, ánh mắt đều khë run lên.
Bảng xếp hạng cao thù của Hoa Hạ, trong đó liệt kê
mười năm chí tôn võ thuật mạnh nhất hiện nay. Đây là
niềm vinh hạnh như thế nào chứ?
Họ không khỏi tưởng tượng nếu một ngày nào đó, họ
bước vào cành giới chí tôn võ thuật và lọt vào top danh
sách này, thì há chằng phải là trời cao chim mặc sức bay,
biển rộng cá mặc sức bơi hay sao?
“Đội trường, lẽ nào giáo quan Diệp của chúng ta liên
quan gì đến bằng xếp hạng này sao?”
Bộc Phá hỏi.
Hắc Tháp gật đầu: “Vừa rồi mọi người cũng đã nhìn
thấy một chường của giáo quan Diệp rồi đấy. Đương nhiên
cậu ấy cũng chính là cao thủ chí tôn võ thuật, hơn nữa
còn là đình cao của chí tôn võ thuật, đương nhiên có tên
trong bàng xếp hạng cao thù Hoa Hạ rồi!”
“Ngoài giáo quan Diệp của chúng ta ra, tôi có thể nói
cho mọi người biết. Giáo quan Mộ Dung mười năm trước
của Nam Long Nhận chúng ta cũng là cao thủ chí tôn võ
thuật, cũng nằm trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ và
đứng thứ ba đó!”
Các thành viên của Nam Long Nhận im lặng gật đầu.
Mười năm trước, tổng giáo quan của Nam Long Nhận tên
là Mộ Dung Vô Địch. Nghe nói xuất thân của ông ta từ thù
đô, từng dẫn dắt vô số binh lính.
Mười năm trước, Nam Long Nhận dưới sự lãnh đạo của
Mộ Dung Vô Địch đã từng đánh bại Bắc Long Nhận năm
lần trong cuộc so tài Nam Bắc. Có thể nói đó được coi là
huyền thoại trong các nhiệm kỳ tổng giáo quan của Nam Long Nhận.
Mãi về sau khi ông ta từ chức tổng giáo quan, quay trở
lại Trung Hài quàn lý nhà Mộ Dung thì không bao giờ quay
lại nữa. Lương Long Đình ba lần ghé Trung Hài cũng
không mời ông ta quay lại.
Nghe Hắc Tháp nói Mộ Dung Vô Địch đứng thứ ba
trong bằng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, mọi người đều cảm
thấy đó là điều đương nhiên!
“Ngoài ra!”, Hắc Tháp tiếp tục: “Cách đây không lâu,
chúng ta đã thua Bắc Long Nhận thê thàm trong cuộc so
tài Nam Bắc, phần lớn nguyên nhân là do họ có một giáo
quan rất lợi hại!”
“Giáo quan của họ tên là Diệp Vân Long, là gia chủ
nhà họ Diệp ở thủ đô, cũng là một cao thù chí tôn võ
thuật và cũng nằm trong bàng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ!”
“Thứ hạng của ông ta trong bàng xếp hạng cao thù
đứng thứ hai, cao hơn Mộ Dung Vô Địch một bậc!”
Mọi người cuối cùng cũng vỡ lẽ, chẳng trách họ lại
thua thảm hại như vậy!
Tổng giáo quan chính trước đây của họ là Vương
Tường Long, nhưng Vương Tường Long chỉ là cao thủ đình
cao tông tượng, vẫn chưa đạt tới cành giới chí tôn võ thuật.
Còn tổng giáo quan của Bắc Long Nhận lại là cao thủ
chí tôn võ thuật đứng thứ hai trong bàng xếp hạng cao
thủ Hoa Hạ, còn cao hơn một bậc so với tổng giáo quan
huyền thoại Mộ Dung Vô Địch của Nam Long Nhận. Sự
thất bại của họ rõ ràng chẳng oan chút nào!
Lí Vân Phi chợt chột dạ và đột nhiên hỏi: “Đội trường,
vậy giáo quan Diệp của chúng ta xếp thứ mấy trên bảng
xếp hạng cao thủ Hoa Hạ?”
Những người còn lại cũng trố mắt nhìn, muốn biết đáp án.
Theo như họ thấy, việc Diệp Thiên có thể nằm trong
bằng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ ở độ tuổi chưa đến hai
mươi đã là chuyện đáng hãnh diện lắm rồi. Xếp hạng
không bằng Diệp Vân Long và Mộ Dung Vô Địch cũng là
chuyện bình thường.
Nhưng chỉ cần Diệp Thiên là một cao thù được xếp
trong bàng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ thôi thì quá trình
luyện tập trong tương lai của họ ít nhất sẽ mạnh hơn so
với khi ở cùng Vương Tường Long. Ở cuộc so tài Bắc Nam
tiếp theo, họ không dám nói rằng có thể đánh bại được
Bắc Long Nhận, nhưng ít nhất thua cũng không quá khó coi.
Lúc này, Hắc Tháp giậm một chân xuống đất, quay
thằng người ra sau rồi trở lại tư thế đứng thằng,
đối mặt với các thành viên trong đội.