Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 700
Trong lòng cô ta, mặc dù mối thù này không thể trà,
nhưng cô ta vẫn luôn căm hận Diệp Thiên, xem cậu như ác ma.
Bây giờ thấy được hình dáng thật của Diệp Thiên, cô
ta lại không thể liên tường Diệp Thiên với tên ác ma giết
người tàn bạo trong suy nghĩ của cô ta.
Ánh mắt cô ta nhìn xa xăm, cuối cùng vẫn xua tan mọi
ý nghĩ trong lòng, nhanh chóng bước đến chỗ Diệp Thiên.
Cô ta đứng bên cạnh Diệp Thiên, cố gắng đóng vai
một người trợ lý, xem Diệp Thiên chắp tay sau lưng chỉ
dẫn cho các thành viên, rõ ràng rành mạch, mỗi chiêu mỗi
thức, cô ta cũng bất giác hiểu ra.
Dường như Diệp Lăng Thiên cũng không đáng ghét
như trong tưởng tượng của cô ta.
“Cô là người của Đường Môn đúng không?”.
Trong lúc cô ta xuất thần, Diệp Thiên đã đến
bên cạnh.
“Sao cậu biết?”.
Đường Vũ Nhu tò mò hỏi.
Diệp Thiên mìm cười nói: “Công pháp mà cô tu luyện
giống hệt với Đường Đôn Nho, không khó đoán”.
“Tôi lại không ngờ Đường Môn có người ở trong
quân đội!”.
Cậu quay sang Đường Vũ Nhu, ánh mắt hờ hững.
“Khi xưa, tôi giết Đường Đôn Nho ở võ đài Lư Sơn, tôi
và nhà họ Đường của cô như nước với lừa. Tuy cô là quân
nhân, nhưng cũng là người của Đường Môn, theo lý mà
nói, chắc là cô rất căm hận tôi”.
“Bây giờ cô là trợ lý của tôi, phụ trách công việc hậu
cần, tôi không hi vọng cô làm việc theo cầm xúc, như vậy
sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của tôi”.
“Nếu cô không thể công tư phân minh, vậy tôi có thể
liên lạc với Đại tướng Lương, nhờ ông ấy đổi cô sang bộ
phận khác. Cô cũng không cần phải nhìn sắc mặt tôi nữa”.
Ánh mắt Đường Vũ Nhu hơi dừng lại, trên mặt hiện lên
về tức giận nhàn nhạt.
“Giáo quan Diệp, Đường Vũ Nhu tôi công tư phân
minh, mong cậu đừng xem thường năng lực chuyên môn của tôi!”.
“Bây giờ thân phận của tôi là Trưởng phòng Hậu cần,
là trợ lý của cậu, việc công việc tư tôi phân được rõ ràng!”.
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười.
“Vậy à? Vậy là tốt nhất!”.
Cậu không để ý đến Đường Vũ Nhu nữa, tiếp tục giám
sát huấn luyện các đội viên. Đường Vũ Nhu nhìn bóng
lưng của Diệp Thiên, không kìm được giậm chân.
“Thằng nhóc này, quả nhiên đáng ghét!”.
Dưới chân núi Lư Sơn, một bóng người áo trắng nhẹ
nhàng bay bổng như sương khói.
Đó là một ông lão râu tóc đều bạc, mặc áo trắng, khí
thế siêu việt, ánh mắt như đã trải qua bể dâu luân hồi.
Ông lão bước ra một bước đã nhảy vọt từ mặt đất lên
cao mấy chục trượng, giẫm lên vách núi cao chót vót. Sau
đó ông lão lại chạm nhẹ mũi chân, bay lên không, chì qua
vài bước chân, ông lão đã lên tới đình núi chính của Lư Sơn.
Ông lão xoay người nhìn xuống núi cao nghìn trượng,
trước mắt mây mù lượn lờ, gió núi rít gào, nhưng chiếc áo
dài của ông lão lại không hề lay động.
“Cảnh đẹp thật, tính ra đã bốn mươi năm chưa trở lại đây rồi”.
Ông lão thờ dài, khẽ vuốt chòm râu trắng, chốc lát
sau, ông lão đã biến mất tại chỗ.
Trên đình núi chính của Lư Sơn, trong biệt thự của
Đường Môn, gia chủ Đường Thiên Phong đang ngồi
khoanh chân luyện khí trên giường đá. Ông ta vừa mới
bước vào chí tôn võ thuật, lúc này đang là thời khắc quan
trọng đề cùng cố cành giới.
Đường Vũ Vy mặc chiếc váy tím bào vệ bên cạnh ông
ta, khí tức trên người ẩn hiện, rõ ràng tu vi đã tiến bộ thêm.
Nửa khắc sau, cuối cùng Đường Thiên Phong cũng mở mắt ra.
“Phù!”.
Mũi ông ta thở ra một luồng khí vần đục.
“Bố!”.
Đường Vũ Vy đúng lúc đưa chén nước trong tới.
Đường Thiên Phong uống một ngụm nhỏ, mắt lóe
sáng, cảm thấy vô cùng thư thái.
“Vũ Vy, bây giờ tu vi của bố đã tăng cao, qua vài ngày
nữa, con theo bố đến Miêu Cương tinh Kiềm một chuyến,
bố phải tìm La Thiên ở Miêu Cương so tài một trận!”.