Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 701
Bây giờ nội lực trên người ông ta căng đầy, từ lâu đã
đạt đến trạng thái bão hòa, tất nhiên muốn tìm người giao
đấu, mong cầu cành giới cao hơn.
Đường Vũ Vy thàn nhiên gật đầu, sau đó ánh mắt
nghiêm lại, khế giọng nói: “Bố, Vũ Nhu vừa mới gọi điện
cho con, nói tổng giáo quan mới của Nam Long Nhận
tranh mất vị trí của cậu con đã đến rồi”.
“Người đến là Diệp Lăng Thiên!”.
“Cái gì?”.
Đường Thiên Phong khựng lại, đầy vẻ kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, ông ta mới hoàn hồn, có chút cảm
khái nói: “Lương Long Đình không hồ danh là thống soái
tối cao, ngay cà nhân vật như Diệp Lăng Thiên mà cũng
có thể mời được!”.
Ông ta trầm ngâm một lúc, sau đó lập tức dặn dò:
“Con gọi cho Vũ Nhu, nói nó nhất định phải hết sức khách
sáo với Diệp Lăng Thiên, nhắc cậu con phải chú ý chừng
mực, đừng đắc tội với Diệp Lăng Thiên”.
“Lúc trước bác con đã có mâu thuẫn với Diệp Lăng
Thiên, nếu còn gây xung đột nữa, Diệp Lăng Thiên sẽ
đích thân tìm tới cửa!”.
“Đường Môn chúng ta không thể chọc giận cậu
ta được!”.
Đường Vũ Vy nặng nề gật đầu. Đến giờ phút này,
đương nhiên cô ta hiểu rõ sức ảnh hưởng của Diệp Thiên
trong giới võ thuật Hoa Hạ, Đường Môn có cố hết sức
cũng khó đuổi kịp bóng lưng cậu.
Cô ta đang định ra ngoài gọi điện thoại, chợt một
giọng nói đột nhiên vang lên, giống như đang ở bên tai.
“Đường Môn chúng ta không thể chọc giận ai chứ?”.
Hai người đều chấn động, bọn họ một là chí tôn võ
thuật, một là chí tôn bán bộ, nhưng lại không phân biệt
được giọng nói này phát ra từ hướng nào.
Bọn họ càng không biết có người đến gần.
Đường Thiên Phong đứng phắt dậy, ánh mắt
nghiêm trọng.
Lúc ông ta cảnh giác, đằng trước đã có một bóng
người áo trắng xuất hiện.
Ông lão trông vè ngoài tiên phong đạo cốt, giống như
tiên nhân giáng trần, cười nhạt lắc đầu.
“Không ngờ bốn mươi năm không trở lại, Thục Trung
Đường Môn từng xưng bá tình Xuyên lại sa sút đến nông
nỗi phải kiêng dè người khác!”.
“Thiên Phong, cháu làm gia chủ Đường Môn thật sự
khiến cụ thất vọng!”.
Ông ta nheo mắt nhìn lại, đầu tiên là ngần ra, có chút
suy tư, nhưng chỉ chốc lát sau, vẻ mặt ông ta bỗng cứng
đờ, kinh ngạc kêu lên.
“Cụ cố? Là cụ sao?”.
Là chí tôn võ đạo mới nồi, Đường Thiên Phong trước
giờ có phong thái rất bình tĩnh, nhưng bây giờ lại biến sắc,
giống như gặp phải chuyện không thể tin nổi, hai mắt trợn
tròn, trong giọng nói còn mang theo sự kinh ngạc vô cùng.
Còn Đường Vũ Vy ở bên cạnh không hiểu đầu cua tai
nheo ra sao.
Cô ta không hiều, từ sau khi ông nội cô ta qua đời,
người có vai về cao nhất ở Đường Môn hiện giờ chỉ có các
trường bối Đường Môn cùng vai vế với ông nội cô ta,
nhưng bố cô ta cũng chì gọi những người này là chú bác
mà thôi. Ông lão trước mắt này nhìn cũng chỉ bằng tuổi
những người kia, sao lại đưoc Đường Thiên Phong gọi là
cụ cố chứ?
“Đã bốn mươi năm rồi, Thiên Phong, không ngờ cháu
vẫn còn nhớ cụ”.
Ông lão khẽ vuốt bộ râu dài, khuôn mặt không vui
không buồn, giống như đã trài qua luân hồi.
“Cụ cố, là cụ thật sao ạ?”.
Cà người Đường Thiên Phong lại run lên, cúi người sát
đất với ông lão kia trước ánh mắt kinh ngạc của Đường Vũ Vy.
“Thiên Phong ra mắt cụ cố!”.
Ông ta kéo Đường Vũ Vy quỳ xuống cùng mình.
“Vũ Vy, còn không mau chào ông sơ đi!”.
Đường Vũ Vy nghe lời chào hỏi, nhưng vẫn thấy mù
mờ, bố cô ta đường đường là chí tôn võ đạo, vậy mà lại
hành đại lễ với người trước mắt này, còn bảo cô ta gọi là
ông sơ, rốt cuộc người này là ai?