Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 702
“Đứng lên đi!”.
Không nghe ra được giọng của ông lão là già hay trè,
vô cùng quái gờ, Đường Thiên Phong kính nề đứng dậy,
vẻ mặt mừng rỡ.
“Cụ cố, từ khi cụ rời khỏi Đường Môn vào bốn mươi
năm trước thì chưa từng trở về, ông nội và bố cháu cũng
từng tìm kiếm hỏi thăm tung tích của cụ nhiều lần, nhưng
đều không thu được tin tức gì, bọn cháu đều tưởng là…
tưởng là…”
Ông ta nói đến đây thì không nói nữa, ông lão lập tức
bật cười.
“Tường là cái gì? Tưởng là cụ đã chết sao?”.
Cụ ta vỗ vai Đường Thiên Phong, quay đầu nhìn về
phía Đường Vũ Vy, ánh mắt hơi sáng lên.
Đôi mắt cụ ta lướt qua, Đưong Vũ Vy chỉ cảm thấy
mình như bị lột trần, cả người bị nhìn thấu, không còn
chút bí mật nào. Cô ta chưa bao giờ có cảm giác như vậy,
cho dù là ở trên người Đưong Thiên Phong.
“Tốt lắm, tốt lắm!”.
Ông lão bỗng cười lớn.
“Còn trẻ tuổi mà đã đạt đến tu vi chí tôn bán bộ, thiên
phú này còn hơn cả cụ trước kia, chỉ cần bồi dưỡng thêm,
Đường Môn ta trong năm mươi năm tới sẽ lại đạt đình!”.
Cụ ta vừa dứt lời, đồng tử Đường Thiên Phong co lại,
vô cùng ngạc nhiên nói: “Cụ cố, cụ nói nhà họ Đường ta
sẽ lại đạt đình, lẽ nào cụ đã…”
Ông lão chỉ cười không nói gì, thong thả cất bước,
ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh chiếc bàn đá.
“Vừa nãy cụ nghe cháu nói có người mà Đường Môn ta
không động vào nổi sao?”.
Cụ ta cười như không cười, nhìn chằm chằm Đường
Thiên Phong, trong ánh mắt có vẻ nghiêm khắc.
Đường Thiên Phong lại biến sắc, ôm quyền cúi người
với ông lão.
“Cụ cố, là Thiên Phong vô dụng, thân là Môn chủ của
Đường Môn mà không bảo vệ được uy nghiêm của Đường
Môn, xin cụ cố trách tội!”.
Ông ta vẫn luôn thấy hồ thẹn về chuyện này, thân là
Môn chủ của Đường Môn, em trai ruột bị Diệp Thiên giết
mà không dám trà thù, thậm chí bây giờ biết được tung
tích của Diệp Thiên mà vẫn bắt con gái ruột và em vợ nhìn
thấy Diệp Thiên là phải hết mực cung kính, sợ va chạm với nhau.
Đối với Đường Môn từng xưng bá Thục Trung,
thống trị tỉnh Xuyên thì đúng là nỗi sỉ nhục lớn.
Nhưng thực lực của Diệp Thiên rành rành ra đó, dù
ông ta không cam lòng thì cũng không thể tìm đến trà thù
được. Ông ta biết rõ, trước mặt Diệp Thiên thì mình không
khác gì con kiến, bất cần một cái, sợ rằng sẽ gặp phải kết
cục khiến cả Đường Môn bị xóa sổ.
“Thiên Phong, với tu vi bây giờ của cháu, trong giới võ
đạo Hoa Hạ hiện nay, chỉ có không quá mười cao thù võ
tôn có thể thắng được cháu, vậy mà còn không dám trà
thù đối phương sao?”.
Cụ ta chỉ ngồi yên một chỗ đã có một luồng uy thế
vương già dù Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không sợ hãi
Đường Thiên Phong trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu thờ
dài đáp: “Cụ cố, không phải Thiên Phong không muốn
bảo vệ uy nghiêm của Đường Môn, mà quả thực cậu ta…
quá mạnh ạ!”.
Sau đó, ông ta kể lại đầu đuôi mọi ân oán với
Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên?”.
Đôi mắt ông lão hơi nheo lại: “Người cháu nói có phải
là võ tôn thiếu niên đứng đầu trong bàng xếp hạng những
người mạnh nhất Hoa Hạ lần này không?”.
Đường Thiên Phong nặng nề gật đầu.
“Hóa ra là cậu ta”.
Ánh mắt ông lão sáng rực: “Tuy những năm nay cụ tìm
phương học đạo, tìm kiếm cảnh giới võ học cao hơn ở
rừng sâu núi thằm, không màng đến chuyện đời, nhưng
cũng có nghe nói đến Diệp Lăng Thiên này”.
“Tuổi còn trẻ mà có thể đánh bại các cao thủ võ tôn
Hoa Hạ, đứng đầu bảng xếp hạng những người mạnh nhất
Hoa Hạ, nhân tài như vậy chưa từng có trong lịch sử giới
võ đạo Hoa Hạ, cho dù là cụ năm đó thì cũng kém cạnh”.
“Diệp Lăng Thiên quả thực là kỳ tài đương thời, cháu
đúng là không phải đối thù của cậu ta”.