Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 703
Tuy trong lời nói của ông lão có vẻ khen ngợi Diệp
Thiên, nhưng không hề có ý kiêng dè, giống như đang kể
về một thế hệ sau có tài năng trác tuyệt, trong lời khen
còn mang theo mấy lời bình và chút khinh thường.
Đường Thiên Phong xấu hồ cúi đầu, năm nay ông ta
đã hơn năm mươi tuổi, là người lãnh đạo Đường Môn, vậy
mà lại bị một cậu thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi chèn
ép cho không ngóc được đầu, khiến cho cả Đường Môn
cũng bị giẫm đạp, ông ta chì cảm thấy hồ thẹn với ông bà tổ tiên.
Đường Vũ Vy ở bên cạnh nghe hai người hỏi đáp mà
vẫn như lạc trong sương mù, không biết thân phận của
ông lão trước mắt này.
Bầu không khí trong phòng trở nên im lặng, chỉ có
tiếng ngón tay của ông lão gõ nhẹ vào tay vịn.
Một lúc sau, ông lão đứng dậy, chắp tay bước ra ngoài cửa.
“Thiên Phong, cháu có biết rõ về lịch sử của Đường
Môn ta không? Cháu có biết ban đầu tại sao Đường Môn
ta có thể xưng bá tỉnh Xuyên, thống trị Thục Trung không?”.
Đường Thiên Phong đứng sau lưng ông lão, không
biết tại sao cụ cố mình lại đột nhiên nói đến việc này, chi
có thể rửa tai lắng nghe..
“Hơn trăm năm trước, mạt thế ồn ào, bố cụ đã biết số
phận của Thanh Đình sắp kết thúc, nên đã rời kinh, đến
Thục Trung”.
“Khi đó ở tình Xuyên quần hùng cát cứ, cao thủ vô kể,
nhưng ông ấy chì dùng một năm đã đánh bại vô số cao
thù tình Xuyên, trấn áp mọi người để trở thành bá chủ,
gây dựng nên Đường Môn”.
“Ông ấy đã dựa vào chính tuyệt học vô song của
Đường Môn ta”.
Giọng nói của ông lão thong thà, dường như trở lại lịch
sử năm xưa.
“Đường Môn ta tung hoành ở tỉnh Xuyên trăm năm
không đồ, địa vị bá chủ chưa bao giờ bị lung lay, đời nào
cũng có nhân tài, nhưng đến đời bố cháu và cháu thì lại
trở nên tầm thường, thậm chí còn không được coi là tông
môn võ đạo hạng nhất Hoa Hạ, các cháu có biết lý do không?”.
Đường Thiên Phong nước mắt lưng tròng, tự cảm thấy
hổ thẹn, nhưng vẫn lắc đầu.
“Là vì cháu và bố cháu đều đi sai đường”.
Ông lão vẫn nhìn về phía trước, lạnh lùng nói: “Sở dĩī
trong tay bố cụ, trong tay cụ, trong tay ông nội cháu,
Đường Môn có thể thống trị tình Xuyên, là vì bọn ta tu
quyền cước”.
“Nhưng đến đời bố cháu lại thay dạng đổi hình,
chuyển sang ám khí độc dược, còn lấy đó làm tự hào,
được người đời truyền tụng là Đường Môn ám khí độc
dược song tuyệt gì đó, đúng là ngu xuẩn hết sức”.
Ánh mắt Đưong Thiên Phong chấn động, hơi há miệng
nhưng không thốt được lời nào.
Đúng lúc này, giọng ông lão bỗng trở nên lạnh lùng,
một luồng khí thế thâm hậu bùng phát quanh người, khiến
một cao thủ võ tôn như Đường Thiên Phong cũng phải lùi
lại mười trượng. Đường Vũ Vy lại càng không chịu được áp
lực, lùi hằn đến góc tường.
Sau đó hai người nhìn thấy cánh tay phải của ông lão
vung lên, đánh một quyền vào khu rừng rậm phía trước.
“Ào ào!”.
Gió mạnh vần vũ, hàng loạt cây cối trước mặt đồ rạp
xuống, lá rụng là tà, vụn gỗ tung tóe, cây cối trong phạm
Tại đây có hình ảnh