Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 707
Bộc Phá quay đầu lại nhìn Diệp Thiên, sắc mặt vui
mừng, thực sự là phục Diệp Thiên sát đất.
“Anh đừng khoác lác nữa, tiếp tục huấn luyện đi!”.
Diệp Thiên gặm một miếng dưa hấu, mất kiên nhẫn xua tay.
“Hi hi, tuân lệnh!”.
Bộc Phá lập tức gật đầu, lại bắt đầu lượt rèn luyện sức mạnh khác.
Đường Vũ Nhu mặc quân phục gọn gàng, đầu đội mũ
lính, bước đến bên cạnh Diệp Thiên.
“Giáo quan Diệp, đây là số liệu thể trắc của các thành
viên hôm nay”.
Cô ấy đưa một chồng giấy tờ cho Diệp Thiên, ánh mắt
vô cùng phức tạp.
Từ sau khi tiếp nhận huấn luyện của Diệp Thiên, chỉ
trong mấy ngày ngắn ngủi, sức mạnh, tốc độ, sức chịu
đựng, sức bộc phát, chất lượng nội lực, uy lực thuật pháp,
sức mạnh siêu năng lực của các thành viên Nam Long
Nhận đều tăng lên rõ rệt, gấp mấy lần trước đó.
Nếu là trước kia thì sự tiến bộ này là điều không thể,
vậy mà Diệp Thiên lại tạo nên được kỳ tích, khiến thực lực
của các thành viên Nam Long Nhận tăng vọt, thậm chí
còn đang phát triển như bay.
Dù là cô ấy cũng không khỏi sinh lòng khâm phục
Diệp Thiên, không chì có thực lực siêu phàm,
mà còn có thể huấn luyện người khác thành tài,
người như vậy không hổ là thiên tài có một không hai.
“Không cần đưa cho tôi đâu!”.
Diệp Thiên không nhận đống giấy tờ, chỉ bình thàn
đáp: “Bây giờ mỗi người bọn họ có thực lực gì, đạt đến
trình độ nào, tôi chỉ cần nhìn là biết, không cần những số
liệu này”.
Đường Vũ Nhu có chút không vui, nhưng vẫn cất giấy tờ đi.
Cô ấy ngước mắt lên, nhìn mọi người đang vất và huấn
luyện, bọn họ dường như hội tụ thành một luồng sức
mạnh, trong lòng cô ấy không khỏi hoàng hốt.
Diệp Thiên đến Nam Long Nhận làm tổng giáo quan
mới được mấy ngày, nhưng mỗi người ở đây đều đã coi
cậu là tấm gương, nghe lời răm rắp, không có chút nghi
ngờ trái ý nào.
Cho dù trong thời gian cậu cô ấy là Vưong Tường Long
quản lý Long Nhận, thì cũng chưa từng khiến các thành
viên Nam Long Nhận đoàn kết như vậy bao giờ, đây chính
là sự uy hiếp to lớn mà Diệp Thiên mang đến.
“Đúng rồi, cậu đâu rồi nhì?”.
Cô ấy đang thấy khó hiểu tại sao Vưong Tưong Long
không đến bãi huấn luyện, thì bỗng nhìn thấy đằng xa có
hai người đang đi tới.
Một người trong đó lưng hùm vai gấu, vóc dáng cường
tráng, chính là Vương Tường Long.
Người còn lại mặc áo tím, vóc dáng cao gầy, dung
mạo xinh đẹp, là một người đẹp thoát tục hiếm có.
“Chị?”.
Cô ấy trợn tròn mắt, rất là ngạc nhiên, không ngờ
người đến lại là chị gái cô ấy – Đường Vũ Vy!
Cô ấy không hiểu, Đường Vũ Vy phải tọa trấn Đường
Môn, gần đây còn phải bế quan đột phá lên cảnh giới võ
tôn, sao lại đột nhiên xuất hiện ở căn cứ huấn luyện chiến
đấu đặc biệt chứ?
Đường Vũ Nhu hơi trầm ngâm, không khỏi quay lại
nhìn Diệp Thiên.
Lẽ nào Đường Vũ Vy đến là vì cậu ta?
Diệp Thiên ăn dưa hấu xong, lấy ghế ra, ngồi dựa vào
một cái cây to, hài lòng thỏa mãn, nhắm mắt nghì ngơi.
Đường Vũ Vy đi bên cạnh Vương Tường Long, còn
cách hơn mười trượng, cô ta đã bắt đầu thầm đánh giá Diệp Thiên.
Diệp Thiên ăn mặc giản dị, nhìn không có vè gì là là
người vênh váo hung hăng, mày kiếm mắt sáng, tướng
mạo đẹp trai, thoạt nhìn giống như một thiếu niên tinh
nghịch.
Nhưng nghe Vương Tường Long kể, cô ta biết cậu
thiếu niên nhìn có về vô hại này chính là Đế Vương Bất Bại
danh chấn thiên hạ.
“Giáo quan Diệp!”.
Vương Tường Long đến bên cạnh Diệp Thiên, dè dặt gọi.