Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (đọc full) - Chương 708
Diệp Thiên mở mắt, bình thàn nói: “Có chuyện gì sao?”.
Vương Tường Long tỏ vẻ hơi khó xử, chỉ tay về phía
Đường Vũ Vy.
“Giáo quan Diệp, đây là cháu ngoại tôi Đường Vũ Vy,
con bé đến đây đề thăm cậu!”.
Diệp Thiên còn chằng thèm ngầng đầu nhìn Đường Vũ
Vy lấy một cái, lại nhắm mắt lại.
“Tôi và Đường Môn trước giờ chỉ có ân oán, không có
qua lại, đến thăm tôi làm gì chứ? Vớ vần!”.
“Đưa cô ta ra ngoài đi, đây là căn cứ huấn luyện quan
trọng, không đón tiếp người ngoài”.
Giọng nói của cậu lạnh nhạt, hoàn toàn không coi
Đường Vũ Vy ra gì.
Ánh mắt Đường Vũ Nhu tức giận, đang định ra mặt nói
hai câu, thì Đường Vũ Vy bỗng mở miệng.
“Đường Vũ Vy ra mắt Đế Vương!”.
Cô ta chắp tay cúi đầu, sau đó giọng nói trong trèo vang lên.
“Hôm nay tôi đến đây để chuyển lời của Môn chủ đời
thứ hai của Đường Môn tôi!”.
“Một tháng sau, ông sơ sẽ đến tận nơi giao đấu với cậu!”.
Cô ta vừa dứt lời, bầu không khí lập tức đông cứng, vẻ
mặt Vương Tường Long và Đưong Vũ Nhu đờ ra, vô cùng kinh ngạc.
Các thành viên Nam Long Nhận ở bãi huấn luyện cũng
dừng lại, đồng loạt nhìn về phía này.
Đường Vũ Nhu và Vương Tường Long nhìn nhau, đều
thấy được vè kinh hãi trong mắt người kia.
Hôm nay Đường Vũ Vy đột nhiên đến đây, Vưong
Tường Long ra đón. Ông ta nghe Đường Vũ Vy muốn
thăm hỏi Diệp Thiên còn tưong là Đường Môn phái Đường
Vũ Vy đến lấy lòng Diệp Thiên, nên dẫn cô ta sang đây.
Nhưng lúc này, Đường Vũ Vy nói ra câu đó giống như
nhát búa lớn nện xuống, cảnh tình ông ta.
Đường Vũ Vy đến để chuyển lời khiêu chiến của
Đường Môn cho Diệp Thiên sao?
Môn chủ đời thứ hai của Đường Môn đã là nhân vật
của mấy chục năm trước, đã rời khỏi Đường Môn bốn
mươi năm không rõ tung tích, sao lại đột nhiên xuất hiện,
còn tìm tới Diệp Thiên?
Những thành viên của Nam Long Nhận đều tò mò nhìn
về phía Diệp Thiên.
Có người chủ động khiêu chiến tổng giáo quan vô
địch trong lòng họ?
Đường Vũ Vy nhìn chằm chằm Diệp Thiên, ánh mắt có
về sợ hãi.
Dù sao cô ta chưa từng gặp Diệp Thiên, không biết
tính tình của cậu. Nhưng theo lời đồn, cậu là một người
tàn nhẫn quả quyết, giao đấu với người khác chưa bao giờ
nương tay, muốn giết là giết. Cô ta thật sự sợ Diệp Thiên
không vui sẽ tát chết cô ta.
Cô ta nói những lời này nghe tràn đầy khí thế, nhưng
thực ra trong lòng lại vô cùng lo sợ.
“Ó? Môn chủ đời thứ hai của Đường Môn?”.
Cuối cùng Diệp Thiên cũng mờ mắt ra, nhìn về phía
cô ta.
“Chín tháng trước Đường Môn các cô đã thua dưới tay
tôi, im ắng đến nay, không dám tìm tôi”.
“Bây giờ Đường Môn các cô dám chủ động đến tuyên
chiến với tôi, xem ra người được gọi là môn chủ đời thứ
hai này cho các cô tự tin lớn nhì?”.
Đường Vũ Vy nhìn ánh mắt giễu cợt của Diệp Thiên,
mắt lóe sáng, nhưng vẫn trả lời: “Môn chủ đời thứ hai của
Đường Môn chúng tôi đã đạt đến siêu phàm”.
“Cụ ấy bào tôi chuyển lời cho cậu, trận chiến này bất
luận thắng thua, ân oán giữa Đường Môn và cậu sẽ được
xóa sạch!”.
Nghe vậy, ánh mắt Vương Tường Long trở nên nghiêm
nghị, về mặt không thể tin nổi.
Cành giới siêu phàm!
Vậy mà Đường Môn cũng có tồn tại cảnh giới
siêu phàm?
“Cành giới siêu phàm à?”.
Diệp Thiên mìm cười, phong thái nhàn nhã.
“Hóa ra đây là lòng tin của Đường Môn các người, thú
vị đấy!”.
Cậu đứng lên, duỗi lưng.