Cao Thủ Y Đạo - Chương 161 Bản lĩnh của ông kém hơn người khác
Chương 161: Bản lĩnh của ông kém hơn người khác
“Sau khi uống thuốc tây không có hiệu quả, ông đi khám bác sĩ Trung y, được chấn đoán là chứng hoàng đản, sau khi sử dụng canh nhân trần và canh ngôi tử bách bì thì triệu chứng có thuyên giảm, nhưng ông vẫn còn thấy khó chịu trong người, có đúng không?” Trần Vũ tiếp tục hỏi.
“Đúng là vậy, tôi cứ cảm thấy buồn nôn, nuốt không trôi, những gì bác sĩ Trần nói đều không sai chút nào. Đây là đơn thuốc Trung y trước đó, giống y hệt những gì cậu nói, nhưng nó không có hiệu quả.” Người bệnh gật đầu.
“Đây là chứng can đởm thấp nhiệt, tôi sẽ kê đơn thuốc khác, dùng đẳng sâm, bạch truật, đương quy và bạch thượng để điều trị, ba ngày sau sẽ khỏi hẳn.” Trần Vũ vừa nói vừa viết đơn thuốc.
“Cảm ơn bác sĩ Trần.” Người bệnh mừng rỡ, Trần Vũ nói rất chính xác triệu chứng của ông ta, khiến ông ta tin tưởng Trần Vũ hơn.
“Cho tôi xem.” Mã Tế Nguyên chưa chịu tin, ông ta đi tới trước mặt người bệnh, tỉ mỉ quan sát sắc mặt người bệnh, sau đó yêu cầu ông ấy há miệng ra để kiểm tra tưa lưỡi.
Chẳng qua ỏng ta càng kiểm tra thì nét mặt
càng khó coi, bởi vì tình hình người bệnh không khác mấy so với những gì Trần Vũ đã nói.
“Bác sĩ Mã, có vấn đề gì không?” Trần Vũ hỏi.
“Sao cậu lại có thể khám chính xác đến vậy? Cậu biết từ trước rồi phải không? Người này do cậu thuê chứ gì?” Mã Tế Nguyên quát.
“Người do ông chọn mà, tôi thuê hồi nào?” Trần Vũ liếc xéo ông ta.
“Thần y Mã, ông đừng có nói lung tung, hôm nay là lần đầu tiên tôi tới đây cũng như lần đầu tiên tôi gặp bác sĩ Tiếu Trần, tôi cũng được bạn giới thiệu đến.” Người bệnh nổi cáu: “Với cả ông là người chọn tôi mà.”
“Bản lĩnh kém hơn người khác mà không muốn thừa nhận à?” Trần Vũ cười: “Thôi được, hôm nay tôi sẽ cho ông tâm phục khấu phục, để tôi khám cho ông nhé.”
“Ha ha, khám cho tôi? Cậu đang nói đùa đấy à?” Mã Tế Nguyên cười.
“Năm nay bác sĩ Mã cũng sáu mươi tuổi rồi nhỉ?” Trần Vũ hỏi.
“Đúng vậy, tôi sáu mươi lăm rồi.” Mã Tế Nguyên cười: “Ý cậu là tôi có bệnh gì đó trong người hả?”
“Không, bác sĩ Mã không có bệnh gì cả, nhưng trình độ cao nhất của vọng chẩn Trung y là
quan sát khí phân biệt mệnh.” Trần Vũ nói: “Tôi có thể đoán tình trạng sức khoẻ của người nhà ông dựa theo khí cơ của cơ thể bác sĩ Mã.”
“Ha ha, khi nào khoác lác phiền cậu nhớ ghi nháp trước.” Mã Tế Nguyên bật cười thành tiếng.
“Nay được mở mang tầm mắt rồi, ha ha, ông Mã sành vọng khí nhất đấy, ông ấy còn chưa đạt tới trình độ này mà cậu bảo cậu làm được á? Cậu đang đùa thôi chứ gì.” cả đám già khọm cười nhạo tỏ ý coi thường Trần Vũ.
“Bác sĩ Mã không có vấn đề về sức khoẻ, nhưng thông qua khí cơ của cơ thể, tam nguyên thiếu một, mà sắc mặt lại còn hơi vàng, nửa năm trước ông từng phẫu thuật cắt túi mật đúng không.” Trần Vũ cười nói.
Tiếng cười của Mã Tế Nguyên im bặt, ông ta nhìn Trần Vũ như thể nhìn thấy ma.
“Ngoài ra theo tình trạng mệnh mạch thì bác sĩ Mã có một người anh và một em gái, hình như người anh còn sống, nhưng trong ba đường mệnh mạch có một đường hơi thấp, nếu tôi đoán không sai thì em gái ông mất sớm hồi khoảng năm mươi tuổi, nguyên nhân là do ung thư dạ dày.” Trần Vũ nói tiếp.
“Sao, sao cậu lại biết?” Mã Tế Nguyên khiếp sợ, nhìn chòng chọc vào Trần Vũ.
“Tôi nói rồi mà, trình độ cao nhất trong vọng
chẩn là suy đoán mệnh lý mệnh cơ, ông chưa đạt tới trình độ này, không biết cũng bình thường thôi.” Trần Vũ cười nhạt.
Bờ môi của Mã Tế Nguyên khẽ run, hồi lâu sau ông ta mới thở dài một hơi, khẽ chắp tay nói với Trần Vũ: “Tôi… xin bái phục.”
“Ông Mã, ông chịu thua nhanh thế sao?” Hai người còn lại hết sức kinh ngạc, Mã Tế Nguyên rất có tiếng về khả năng vọng chấn, nhưng ông ta lại thua sau một hiệp, xem ra anh chàng Trần Vũ này cũng có chút tài năng.
“ừtôi thua rồi, thua một cách tâm phục khẩu phục. Ông nội tôi từng dạy tôi rằng trình độ cao nhất của vọng chẩn là vọng mệnh, suy đoán tình trạng sức khoẻ của một người, thậm chí tình trạng sức khoẻ của người thân người này bằng cách dựa vào mệnh lý mệnh cơ của họ.”
“Ông ấy đã mất năm mươi năm rồi, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thật sự có ai đó có thế đạt tới trình độ này, xin bái phục, bái phục.”
“Ông Mã, thua thì phải chấp nhận, đây là giấy nhận thua, ông ký tên đi.” ông Triệu cười ha hả chìa tờ giấy ra, trên giấy được viết về việc nhận thua.
Nội dung đại khái về việc người nào thua Trân Vũ tại Hiệu thuốc Thiên Vân thuộc Hạnh Lâm Cư vào ngày nào.
Mã Tế Nguyên dứt khoát ký tên mình vào
giấy, sau đó lùi ra sau.
“Còn hai người, ai lên trước đây?” Trần Vũ nhìn sang Vương Thế Nguyên và Lý Thành Sơn.
“Tôi trước cho, tôi không tin thằng nhóc này có thế thắng được tôi.” Vương Thế Nguyên bước lên trước, lấy một túi đựng kim châm cứu ra rồi trải lên bàn.
Một trăm linh tám cây kim châm cứu có chiều dài khác nhau được đặt trên bàn. Vương Thế Nguyên có biệt danh là Vua châm Cứu, kỹ năng châm cứu của ông ta lợi hại có tiếng không chỉ ở Phong Lăng, mà còn được tính trên khắp cả nước.
“Ranh con họ Trần, cậu đã nghe nói biệt danh Châm Cứu Thế của nhà họ Vương tôi chưa?” Vương Thế Nguyên vênh váo hỏi.
“Có nghe nói, nghe đồn một châm định sinh tử, khi đạt trình độ cao nhất rất là lợi hại.” Trân Vũ đáp.
“Ha ha, vậy cậu còn gì để thể hiện nữa nhỉ?” Vương Thế Nguyên cười khấy, ông ta cực kỳ tự tin vào kỹ năng châm cứu của mình.
“Nhìn cho rõ đây.” Trần Vũ đưa tay phải cầm lấy một cây kim bạc.
“Cây kim bạc này của cậu là kim châm cứu
bình thường chứ gì, ngoài thị trường nhiều lắm, cậu cần bao nhiêu tôi có thể cho cậu bấy nhiêu.” Vương Thế Nguyên cười.
“Quả thật không bằng kim bạc gia truyền nhà ông, nhưng chỉ cần có thể chữa bệnh cứu người thì nó sẽ là kim tốt.” Trần Vũ nói ròi vung tay phải lên, mấy chục cây kim đâm xuống mặt đất cùng lúc.
Mặc dù kim của anh là kim bình thường, nhưng khi Trần Vũ sử dụng chân khí phụ trợ, những cây kim này đâm xuống mặt đất tạo thành một hình bất quy tắc.
Nhưng hình này lại khiến Vương Thế Nguyên vô cùng khiếp sợ, bởi vì đây là hình châm cứu nào đó đã thất truyền từ lâu, ông ta chợt thốt lên: “Âm Dương Tỏa Mệnh châm?”
“Đúng vậy.” Trần Vũ gật đầu: “Có kiến thức đấy, phiên bản nâng cấp của Tỏa Mệnh cửu Châm.”
“Sao có thể được, đây là phương pháp châm cứu được ghi chép trong cuốn nội kinh thiếu của hoàng đế thời xưa. Nó chỉ có hình vẽ thôi, chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy phương pháp châm cứu này cả. Loại thần châm này có thể toả định âm dương, nghịch đảo hai cực, thậm chí có thể cứu được người vừa mới chết không lâu.”
Vương Thế Nguyên quả quyết nói: “Cậu chỉ
tạo ra hình tương tự thôi, không thể nào thật sự biết phương pháp châm cứu này được.”
“Điều ông băn khoăn cũng bình thường thôi, bây giờ mọi người ở đây đều đang rất khoẻ, tôi cũng không thể chứng thực kỹ năng châm cứu của tòi là thật, nhưng phương pháp này không chỉ có thể toả định âm dương mà còn có thể chữa khỏi bệnh nặng, chúng ta tìm bệnh nhân thử xem.”
“Cứu tôi với, bác sĩ Tiếu Trần có thể cải tử hoàn sinh có ở đây không ạ? Cứu với.” Bỗng nhiên có một tiếng kêu cứu vang lên từ bên cạnh đó.
Đám đông nháo nhào tránh ra nhường đường, sau đó có mấy người trong một gia đình đấy một người phụ nữ mang thai chạy như điên về phía này.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có lẽ là chồng của người phụ nữ mang thai, anh ta chạy ào qua, ngã lăn xuống đất rồi quỳ gối la lên: “Bác sĩ Tiếu Trần có ở đây không? Cứu với!”
“Tôi đây, có chuyện gì vậy?” Trần Vũ vội tới gần.
“Bác sĩ Trần ơi, vợ tôi xuất huyết nhiều lúc sinh, sau khi đưa tới bệnh viện đã tắt thở, bác sĩ bảo cô ấy… cô ấy và đứa nhỏ đều đã mất rồi. Tôi nghe nói cậu là thân y, thậm chí có thể gọi người chết dậy đi mấy bước, cậu làm ơn mau mau cứu cô ấy với.”