NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cao Thủ Y Đạo - Chương 162 Mau cứu người

  1. Home
  2. Cao Thủ Y Đạo
  3. Chương 162 Mau cứu người
Prev
Next

Chương 162: Mau cứu người
Người đàn ông hoảng tới mức mất bình tĩnh, anh ta ngã nhào xuống đất, ra sức dập đầu trước mặt Trần Vũ.
“Bác sĩTrần, một ông bạn già của tôi tận mắt nhìn thấy cậu có thế làm cho người đã chết một ngày đứng dậy đi mấy bước, cậu làm ơn giúp con dâu tôi với.” Cha mẹ người đàn ông cũng lên tiếng van xin.
“Để tôi xem sao.” Trần Vũ vội vàng đi tới bên cạnh người phụ nữ mang thai, gần đây có một bệnh viện trực thuộc đại học Y chỉ cách nơi này mấy trăm mét, tình hình có vẻ như là người phụ nữ này đã không qua khỏi trước khi đến bệnh viện nên bên đó mới từ bỏ việc cứu chữa.
Gia đình này nghe nói Trần Vũ đang ở gần đây nên đẩy xe đẩy của bệnh viện qua.
Vương Thế Nguyên vội vàng tới gần bắt mạch trên cổ tay người phụ nữ, sau đó mở mắt cô ấy ra xem rồi lắc đầu bảo: “Muộn rồi, một xác hai mạng.”
“Bà xã à…” Người đàn ông khóc rống lên, hai vợ chồng già cũng cầm lòng không đậu mà rơi lệ.
Trần Vũ không nói lời nào, anh đi tới, đưa tay sờ soạng cần cố người phụ nữ mang thai, đôi lông mày cau lại.
Hiện tại người phụ nữ này vẫn chưa chết thật sự, nên nói là cô ấy hiện đang trong trạng thái chết giả, trạng thái này trong Trung y được gọi là “tịch linh”.
Thật ra cũng là trạng thái giữa sự sống và cái chết, nhưng theo giới y học hiện đại thì đây là đã chết.
Trạng thái này cũng không phải không thế tỉnh lại, chỉ có điều tỉ lệ sống sót là năm mươi năm mươi, Trần Vũ không chắc chắn một trăm phần trăm được.
“Bác sĩ Trần, cậu nghĩ cách đi mà, tôi quỳ gối van xin cậu đây.” Chồng người phụ nữ mang thai khóc bù lu bù loa, khổ sở cầu xin.
“An Nhiên, lấy một bát nước sạch tới đây.” Trần Vũ quyết định rất nhanh.
“Đi ngay đây.” Triệu An Nhiên xoay người đi lấy nước, Trần Vũ duỗi tay phải ra, kim châm cứu đã cầm trong tay.
“Cậu làm gì vậy? Cậu vẫn còn nghĩtới việc cứu cô ấy à?”
Vương Thế Nguyên ngấn ra, sau đó lập tức lắc đầu: “Trần Vũ, đây không phải lúc cậu khoe tài đâu. Cậu là bác sĩ cứu người không sai, nhưng nếp sống trong xã hội hiện nay đã khác trước kia, ngộ nhỡ cậu chạm vào phụ nữ có thai, đến lúc mọi tội lỗi đổ hết lên đầu cậu thì phải làm sao?”
“Bác sĩTrân, cậu cứ việc thoải mái cứu chữa đi, tôi lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, bất kế kết quả ra sao cũng sẽ không gây sự với cậu.” Cha người đàn ông lên tiếng.
“Ông Vương, bậc tiền bối có câu rằng người đời xưa chữa bệnh bằng trái tim,
khi trái tim chính trực thì bệnh sẽ khỏi. Tôi chỉ cảm thấy cô ấy còn có thế cứu chữa, bất luận kết quả như thế nào, tôi cũng phải thử một lần, đây là bổn phận và cũng là điều cơ bản của người bác sĩ.”
Trần Vũ trải kim châm cứu trong tay ra, nhưng nói thật thì kim châm cứu thông thường không thế phát huy được thực lực chân chính của anh.
“Tôi muốn mượn kim của ông Vương đây một lát, không biết có tiện không?” Trần Vũ hỏi.
“Lấy đi.” Vương Thế Nguyên dứt khoát đưa kim qua.
Bộ kim châm cứu được tổ tiên truyền lại này có tổng cộng một trăm linh tám cây, được làm bằng bạc nguyên chất, có chiều dài khác nhau, nó còn từng được sử dụng qua nhiều đời bác sĩ nên cũng tự sinh ra linh tính, có tác dụng tốt hơn kim bình thường không chỉ gấp mười lần.
“Cảm ơn.” Trần Vũ nhận lấy kim, trải dàn ra bên cạnh, sau đó hai tay anh cử động liên tiếp
chạm vào một số huyệt đạo trên người người phụ nữ mang thai.
Sau khi độ chân khí vào, anh mới lấy kim ra, thở nặng một hơi, hai tay nhanh như chớp, gần như trong nháy mắt, mấy chục cây kim có chiều dài khác nhau đã ghim lên người của người phụ nữ mang thai.
Hai tay tạo thành đạo ấn, tay phải lướt qua đến đâu là phần đuôi của kim đều sẽ run nhè nhẹ, nguyên lực chui vào cơ thể người phụ nữ mang thai qua đường kim rồi chảy đi khắp cơ thế bằng đường kinh mạch.
Đúng lúc này Triệu An Nhiên bưng một bát nước sạch tới. Trần Vũ cầm lấy bát nước rồi lấy hai lá bùa màu vàng hơi đỏ ra, đạo ấn trên hai tay kết hợp lại rồi ầm một tiếng, hai lá bùa tan vào nước.
Đạo ấn trên tay Trần Vũ liên tục thay đối, ngọn lửa trong bát tắt dần khi đạo ấn trên tay anh thay đối.
“Ông Vương, tôi có hoa mắt nhìn nhầm rồi không? Cái cậu ta dùng… có phải là thuật phù chúc trong truyền thuyết không thế?” Lý Thành Sơn cạnh đó khiếp sợ nhìn Trần Vũ.
Gia đình ông ta chuyên về thuốc, cuốn kĩ thuật châm cứu Linh Khu thiếu thôi đã có thế giúp cái danh Dược Vương của gia tộc họ Lý kéo
dài mấy trăm năm. ông ta nhớ trong cuốn kĩ thuật châm cứu Linh Khu thiếu có ghi chép về thuật phù chúc.
“Ông Lý, ở Phong Lăng không ai có thể hơn ông về mảng kê đơn thuốc hết cả. Tôi nhớ ông từng nói, trong cuốn đơn thuốc thiếu của gia đình ông có ghi chép về thuật phù chúc, nghe đồn có thể chữa bệnh trừ tà bằng bùa chú, kết hợp với đạo ấn chú ngữ của đạo gia để làm cho bùa tan vào trong nước, lợi hại vô cùng.” Vương Thế Nguyên cũng hơi khó tin.
“Đúng thật là thuật phù chúc, đây là thật.” Lý Thành Sơn kích động, ông ta sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, muốn lại gần hỏi nhưng lại sợ làm phiền Trần Vũ.
Một lát sau, Trần Vũ làm phép xong, tay phải lướt nhẹ qua cái bát, nước sạch đổ xuống như một cơn mưa nhỏ.
Những giọt nước này chạm vào da của người phụ nữ mang thai rồi biến mất ngay, cứ thế liên tục ba lần, Trần Vũ dừng lại, anh bưng bát, nín thở nhìn người phụ nữ mang thai.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả mọi người đều nhìn cảnh này không chớp mắt với hi vọng sẽ có kỳ tích xảy ra.
Bỗng nhiên cơ thế người phụ nữ mang thai run nhẹ, có người kinh ngạc thốt lên: “Tỉnh rồi,
tỉnh thật rồi kìa.”
“Thần y, bác sĩ Tiếu Trần đúng là thần y mà.”
Mọi người ‘ô lên, nghe đồn Hạnh Lâm Cư có một vị thần y trẻ tuổi có thế cải tử hoàn sinh, ban đầu mọi người đều coi đây như một câu chuyện cười mà đồn qua đồn lại, chỉ có thể nói là vị bác sĩ trẻ tuổi này có tài, giỏi y thuật, đồn hết sức khoa trương.
Nhưng lần này họ đã được nhìn thấy tận mắt Trần Vũ thật sự có thực lực này.
Trần Vũ vội vàng bỏ bát nước trong tay xuống, lấy một viên thuốc to như miếng gừng khô cho vào miệng người phụ nữ mang thai: “Ngậm vào, đừng nuốt xuống.”
“Huyết sâm trăm năm, đây là vị thuốc vô giá đấy, ít nhất cũng phải là cấp nguyên.” Lý Thành Sơn suýt chút nữa ngất xỉu tại hcổ.
Với tư cách là người xuất thân từ gia tộc thuốc Trung y, ông ta gặp được vị thuốc quý là cứ như gặp người yêu tha thiết vậy, huống hồ bản thân vị thuốc này đã cực kỳ hiếm, riêng một mảnh nhỏ này thôi, bạn có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua được.
“Nghe đồn người sắp chết ngậm một mảnh là có thể sống được mấy ngày liền, Diêm Vương còn chẳng thể bắt linh hồn đi được nữa kìa.” Hai mắt Vương Thế Nguyên đỏ ngầu, rốt cuộc Trần
Vũ có bao nhiêu thứ quý hiếm trong tay cơ chứ.
“Bà xã… Bà xã, em tỉnh rồi à.“ Người đàn ông nhào qua vừa cười vừa khóc.
“Ông xã, con… con của chúng mình.” Người phụ nữ mang thai lên tiếng, mặt mày không có chút máu.
“An Nhiên, mố bụng lấy đứa nhỏ ra.” Trần Vũ loạng choạng, ban nãy dùng quá nhiều nguyên lực nên anh không thế tiếp tục mố đẻ cho người phụ nữ này.
“À được…” Triệu An Nhiên khẽ cắn môi, lấy hòm thuốc ra, đeo găng tay vào rồi cầm dao phẫu thuật lên.
Triệu An Nhiên vốn xuất thân từ khoa phụ sản, mổ bụng chỉ là một bữa ăn sáng đối với cô ấy, cô ấy cũng thường xuyên mang theo hòm thuốc này, trong đó có các loại dụng cụ y tế đơn giản để đùng trong những trường hợp khẩn cấp.
Chỉ chốc lát sau, một đứa trẻ nặng hơn ba cân được lấy ra từ trong bụng người phụ nữ mang thai, chẳng qua mặt mũi của đứa trẻ tím tái, đờm kẹt ở cố họng, không thể phát ra một tiếng nào.
“Trần Vũ, phải làm sao bây giờ?” Triệu An Nhiên bế đứa trẻ, hơi sốt ruột hỏi.
“Đế tôi cho, cô khâu vết thương lại đi.” Trần Vũ hít vào một hơi thật sâu rồi bế đứa bé lên, sau
đó cầm chân cho đầu đứa bé hướng xuống, điều đônq chân khí rồi vổ nhe vào mônq đứa bé.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 162 Mau cứu người "

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com