Cao Thủ Y Đạo - Chương 166 Anh thật vô dụng
Chương 166: Anh thật vô dụng
Thi Sát nhìn chằm chằm vào hai người, bỗng nhiên nó lao nhanh tới trước, Nhan Nguyệt trở hai bàn tay, quát một tiếng, pháp kính toả ra ánh sáng nhàn nhạt để trấn áp thứ này.
Nhưng một khi xác sống thành sát, thực lực sẽ mạnh hơn rất nhiều, bởi vậy pháp kính chẳng có tác dụng gì mấy, có điều ít ra vẫn có thể làm cho nó chậm lại và ngừng tiến tới trước.
Trần Vũ ở cạnh đó đi lên một bước rồi tung một cú đấm.
Một tiếng “rầm”, anh gần như dồn hết toàn lực vào cú đấm này nhưng lại như đánh vào lớp vỏ cây, Thi Sát cũng chỉ lùi về sau vài bước, không ảnh hưởng gì đến việc hành động.
Sau khi thứ này biến thành sát đã trở nên cứng cáp, dao chẻ súng bắn cũng không vô đầu được, rất khó đối phó.
Trần Vũ nắm tay phải lại, dấu ấn trên cổ tay phát sáng, ngay sau đó Ly Trần xuất hiện trong tay. Anh chém ra một nhát, ba luồng kiếm khí lao đi tấn công về phía Thi Sát.
Phụt phụt phụt, trên người Thi Sát xuất hiện ba vết thương, nó hét lên rồi lùi lại mấy bước.
Chung quy vẫn là binh linh thất hoàng, dù uy lực mà Trần Vũ phát huy có hạn thì nó cũng là
khắc tinh của giống loài âm sát này.
Thi Sát hét lên vài tiếng, giọng điệu có phần kinh ngạc cũng như sợ sệt, bỗng nó từ từ giơ tay phải lên.
Sáu cái xác đắp vải trắng đằng sau lưng nó chợt ngồi dậy đồng loạt, sau đó bước đi tập tễnh về phía hai người.
Những cái xác này đều vừa mới chết không lâu, Thi Sát cho âm khí tập trung tại trái tim nên họ mới có thể đứng dậy, bị Thi Sát thao túng đi tấn công người khác.
Bên cạnh đó, Nhan Nguyệt xoay pháp kính bằng hai tay, ánh sáng trên pháp kính loé lên làm xua tan âm khí, sau đó những cái xác này ngã xuống nằm ngốn ngang trên mặt đất.
Trần Vũ nhanh chóng đi tới phía trước, Ly Trần trong tay vung lên thoáng hiện tia sáng lạnh lẽo, Thi Sát bị trúng kiếm khí sắc bén, lảo đảo vài bước rồi quay đầu bỏ chạy.
Trần Vũ bật nhảy lên, phá tung cửa sổ lao ra ngoài, lộn vài vòng trên đất rồi đuổi sát theo sau Thi Sát.
Nhan Nguyệt kinh hãi, đây là tầng ba đấy, Trần Vũ cứ nhảy thẳng xuống như thế luôn ư? Cô ấy chạy tới bên cửa sổ, Trần Vũ đã đuổi theo Thi Sát, sau đó cũng xoay người chạy theo xuống lầu.
Thi Sát di chuyển cực nhanh, chẳng khác nào một làn gió, hơn nữa nơi này là nhà tang lễ, khắp nơi đều có người chết. Những nơi nó đi qua đều tràn trề âm khí, khiến cho người chết đều từ từ bật dậy, trong lúc nhất thời nhà tang lễ có cảm giác như bách quỷ dạ hành vậy.
Trần Vũ chạy ngang qua những con xác sống này như một cơn gió, anh giơ tay phải lên, hơn mười lá bùa đột nhiên bay ra, biến thành tia sáng rồi bám vào trên người những người chết này. Họ phun ra âm khí từ trong miệng rồi ngã xuống đất bất động.
Rầm… Trần Vũ tông hư cửa xuất hiện trong sân rồi đột nhiên dừng bước, chỉ thấy xác sống kia đã dừng lại, nhưng nó lại đang tóm chặt một người, người này chính là Phùng Nguyên Long.
“Sư huynh.” Nhan Nguyệt đến sau kinh hãi, khẽ xoay pháp kính chuẩn bị ra tay.
“Đừng manh động, giờ anh ta đang là con tin.” Trần Vũ quát bảo Nhan Nguyệt dừng lại.
Nhan Nguyệt sửng sốt, quả nhiên xác sống đang giữ Phùng Nguyên Long bằng một tay, tay còn lại kề ngón trỏ móng dài trên huyệt Thái Dương của anh ta.
Đôi mắt tràn ngập sát khí của xác sống nhìn chòng chọc vào Trần Vũ và Nhan Nguyệt, như thể đang cảnh cáo họ đừng manh động.
“Sư muội… Cứu, cứu anh với.” Phùng Nguyên Long sợ tái mặt, anh ta vốn đang canh gác ở cửa, nhưng hiện tại lá cờ trận trong tay anh ta đã rơi xuống đất.
Nếu anh ta nghiêm túc canh gác ở cửa, chờ khi nào Thi Sát chạy ra thì giơ cờ trận lên, thì bây giờ Thi Sát đã bị giết rồi, nhưng anh ta cứ nhất quyết không biết điều mà xông lên. Nói thật dù anh ta có bị Thi Sát giết cũng chẳng trách người khác được.
Móng tay phải Thi Sát cong lại thành hình vuốt, cào qua kéo theo làn gió lướt nhẹ qua mặt Phùng Nguyên Long. Nó nghiêng đầu nhìn hai người chằm chằm, nở nụ cười hệt như tiểu nhân đắc chí.
Bổng nhiên phần giữa hai chân Phùng Nguyên Long nóng lên, chất lỏng trong suốt màu vàng chảy xuống dọc theo hai chân anh ta, anh chàng này sợ đến mức tè luôn ra quần.
Có vẻ như Thi Sát không chịu được cái mùi này, nó đấy mạnh Phùng Nguyên Long lên trước rồi quay đầu bỏ chạy.
Bốp, Phùng Nguyên Long va mạnh vào tường rồi ngã nhào xuống đất, cảm giác như các cơ quan nội tạng trong cơ thể mình đều bị lệch vị trí.
Trần Vũ nhanh chóng đuổi theo, thứ này đi ra
ngoài chạm phải trận hình do anh bày ra, ánh sáng loé lên, nó lập tức bị trận hình hút vào.
Trần Vũ đuối theo sau, Ly Trần trong tay chém một nhát về phía trước, một tiếng “phụt” vang lên, Thi Sát bị Trần Vũ đâm một nhát ngay ngực. Nó ngửa mặt lên trời hí dài, phẫn nộ xoay người lại như muốn liều mạng với Trần Vũ.
Hai tay Trần Vũ cầm bùa kết đạo ấn, hô lên một tiếng, sáu lá bùa tự động bay đi bám chặt vào người Thi Sát, sau đó anh quát lớn một tiếng, hai tay cử động, ánh lửa ngút trời bùng lên.
Trong cổ họng Thi Sát phát ra tiếng rít gào đáng sợ, nó ngã ra đất, vùng vẫy một lát rồi bất động, ánh lửa từ từ tắt dần theo thời gian, và nó đã biến thành một đống tro tàn.
Lúc này Trần Vũ mới thở phào một hơi, may mà thứ này chưa thành Huyết Sát, nếu không thì hôm nay gặp rắc rối lớn rồi.
Nhan Nguyệt chạy tới, sau khi thấy Thi Sát đã biến thành một đống tro tàn cũng thở phào: “Trần Vũ, anh không sao chứ?”
“Tôi không sao, may mà nó chưa thành Huyết Sát, nếu không sẽ thực sự rất khó đối phó.” Trần Vũ liếc mắt nhìn Phùng Nguyên Long: “Không phải tôi bảo anh đứng canh ở đây à?”
“Anh là ai hả, dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời anh?” Phùng Nguyên Long cáu kỉnh đáp.
Chát… Trần Vũ tát anh ta một bạt tai, một bên má của Phùng Nguyên Long lập tức sưng đỏ.
“Cái tên họ Trần anh dám đánh tôi á, anh biết tôi là ai không hả?” Phùng Nguyên Long nối giận.
“Anh là ai?” Trần Vũ lại tát thêm một bạt tai, máu ngập trong miệng Phùng Nguyên Long chảy ra.
“Hôm nay Thi Sát chạy tới nhà tang lê, nếu để nó hút đủ âm khí sẽ biến thành Huyết Sát, anh có biết Huyết Sát là gì không? Đến lúc đó sư phụ của anh có đích thân ra mặt cũng chưa chắc có thế chế ngự nó đâu. Anh tưởng anh là người trong kỳ môn, biết chút ít về huyền học kỳ môn là ghê gớm lắm hả?”
“Tôi nói cho anh biết, nếu hòm nay anh làm lỡ chuyện quan trọng này, sư phụ anh sẽ là người đầu tiên giết anh để tế cờ đây.” Trân Vũ lạnh lùng nói.
“Trần Vũ, thật lòng xin lỗi anh, khi nào về tôi sẽ bấm báo đúng sự thật, sư phụ của tôi chắc chắn sẽ phạt anh ấy.” Nhan Nguyệt vội lên tiếng: “Giết được Thi Sát rồi nhưng vẫn chưa tìm được kẻ luyện thi, bây giờ chúng ta nên đi tìm kẻ đó thì hơn.”
“Việc này không cần các cô lo, tôi tự đi được.” Trần Vũ lườm Phùng Nguyên Long: “Cũng chẳng biết lấy đâu ra tự tin nữa, một con Thi Sát
đã có thể doạ anh sợ tè ra quần, anh hất cằm tự xưng mình là người trong giới kỳ mòn kiểu gì đấy?”
“Anh…” Phùng Nguyên Long phẫn nộ.
“Sư huynh Phùng, nếu anh còn dám nói nhảm câu nào nữa, tôi sẽ phạt anh thay sư phụ đây. Trước khi đi sư phụ đã dặn tôi rồi, nếu anh dám không nghe lời tôi, tòi có thể thay ông ấy phạt anh, lúc đó anh đừng có nghĩtôi không nế mặt anh.” Nhan Nguyệt sầm mặt.
Phùng Nguyên Long hoảng sợ ngậm chặt miệng, nhưng ánh mắt nhìn Trần Vũ vẫn đầy thù hằn.
“Trần Vũ, để tôi dẩn người đi chung với anh.” Nhậm Chính Hạo chạy tới.
“Không cần, đây là thù oán cá nhân của tôi.” Trân Vũ lắc đầu, quay lưng đi.
Trong một căn biệt thự ở ngoại ô.
Phong Dương nói với vẻ mặt dữ tợn: “Huyết Sát của tôi sắp thành công rồi mà, chết tiệt, đáng ghét thật chứ.”
“Người giết Thi Sát là ai?” Đổ Phong hỏi.
“Trần Vũ, tôi coi thường thằng nhóc này rồi, xem ra chỉ có thể mời sư phụ tôi ra tay thôi.” Cư sĩ Phong Dương tức tối đáp: “Sư phụ tôi là người tu pháp, chỉ còn cách cảnh giới Nguyên Khí một
bước, có ông ấy ra tay chắc chắn sẽ có thể giết
Trần Vũ.”
“Cao nhân đẳng cấp này chắc khó mời lắm đây.” Nét mặt của Đỗ Phong hơi kỳ lạ.
“Đúng là hơi khó mời, mà ông ấy cũng không can thiệp vào những chuyện này, nhưng tôi sẽ cố gắng thử một lần.” Cư sĩ Phong Dương trả lời.
“Cậu là đệ tử duy nhất của ông ấy hả?” Đỗ Phong hỏi tiếp.
“Đúng vậy, tôi là đệ tử duy nhất của ông ấy.” Cư sĩ Phong Dương hằn học đáp: “Chẳng qua bây giờ ông ấy đang ở nước ngoài chưa về, tôi sẽ mời ông ấy về ngay.”
“Không cần đâu.” Đổ Phong bước lại gần cư sĩ Phong Dương, đột nhiên duỗi tay phải ra, cầm dao qăm đâm vào tim cư sĩ Phonq Dươnq.