Cao Thủ Y Đạo - Chương 169 Anh cứ tiếp tục bốc phét đi
Chương 169: Anh cứ tiếp tục bốc phét đi
Vương Tĩnh đi theo phía sau không khỏi bật cười khi nghe thấy lời khoe khoang của Trân Vũ.
“Chị Vương, chị…” Tiểu Lý có chút ngượng ngùng, Vương Tĩnh mỉa mai khách hàng như vậy, chẳng lẽ cô ta thật sự không sợ khiếu nại sao?
“Đừng nói chuyện với anh ta, Tiểu Lý, anh ta là chồng chị họ của tôi, tòi còn không biết lai lịch của anh ta sao? Anh ta đã tiêu hoang hết tài sản của ba mình và bỏ nhà đi, ăn nhậu, chơi gái và cờ bạc, không làm việc đàng hoàng, anh ta mà là một người thành công à, ôi trời tôi thực sự buồn cười chết mất.” Vương Tĩnh cười lớn.
“Vương Tĩnh, tôi nhận ra cô, đúng là một người kỳ lạ.” Trần Vũ quay đầu nhìn Vương Tĩnh: “Cô thật sự chắc chắn rằng tôi không mua nổi xe ở đây à?”
“Anh mua nổi sao? Phiên bản rẻ nhất của chiếc xe này cũng có giá 800 đến 900 nghìn tệ, không phải nói chứ, nếu không trả trước mà đế anh trực tiếp lấy xe đi thì anh cũng không có tiền đổ xăng.” Vương Tĩnh nói một cách khinh thường.
“Đây không phải là phiên bản cấp s sao? Tại sao lại khác nhau?” Trần Vũ chỉ vào một chiếc xe khác ở một bên.
“Anh trai, đây cũng là một chiếc cấp s, nhưng AMG là thương hiệu siêu cao cấp trong số
những chiếc Mercedes-Benz của chúng tôi, so với những chiếc xe thông thường, nó gần như hoàn hảo 100% về thủ công, động lực và các chỉ tiết.” Tiểu Lý vội vàng nói.
“Có xe sẵn ở đây không?” Trần Vũ hỏi.
“Vừa lúc có một chiếc xe cao cấp nhất.” Tiêu Lý nói.
“Tôi lấy nó, ngoài ra chiếc AMG cấp E này và chiếc AMG, GT này, đều lấy cho tôi mỗi loại một chiếc, nhờ người của các cậu giao đến địa chỉ này.” Trần Vũ chỉ vào hai chiếc xe còn lại, sau đó lấy thẻ ngân hàng ra: “Trực tiếp quẹt thẻ đi.”
“Anh trai, để tôi tính giá cho anh trước.” Tiểu Lý kinh ngạc, vội vàng nhận lấy thẻ ngân hàng của Trân Vũ, cầm máy tính lên.
“Cấp s của anh là hàng sưu tầm mới của năm nay, trả hết luôn là 3 triệu, phiên bản cấp E này cũng là e63s phân khối 4.0, giá 1 triệu rưỡi, chiếc xe thể thao GT 4 cửa này là cộng thêm một triệu, nếu anh trả hết một lần thì cần phải trả 5 triệu rưỡi tệ, chưa bao gồm phí cấp biển số và thuế, tính ra thì…”
“Được rồi, đừng tính nữa, quẹt thẻ trước đi, thẻ của tôi có hạn mức mỗi ngày là 50 triệu, đủ quẹt thẻ rồi.” Trần Vũ đưa thẻ ra: “Mật khấu là 6 số sáu.”
“Được rồi, anh trai, xin chờ một lát.” Tiểu Lý
hưng phấn đến đổ mồ hôi trán, cậu ta cấn thận nhận lấy tấm thẻ từ trong tay Trần Vũ, quay người chạy đi nhanh như chớp.
“Trân Vũ, trong thẻ của anh có nối 5 triệu sao?” Vương Tĩnh ra vẻ chế giễu.
“Có hay không thì một lát nữa không phải sẽ biết sao?” Trần Vũ nhàn nhạt nói.
“Ha ha, dù thế nào đi nữa, anh cũng không thế thay đối được thói hay khoe khoang này.” Vương Tĩnh cười lạnh.
“Tôi có khoe khoang thế nào cũng không thế so sánh với cô, dù sao thì mắt chó của cô thật sự bị mù.” Trần Vũ nhàn nhạt nói.
“Họ Trần kia, anh nói lại lần nữa thử xem?” Vương Tĩnh tức giận: “Anh đừng dùng việc khiếu nại đế làm khó tôi, cho dù có phải chịu trừng phạt tôi cũng phải dạy cho anh một bài học.”
“Anh Trần, xin chào, tôi là chu Minh, giám đổc ở đây, cảm ơn anh đã ủng hộ cửa hàng của chúng tôi.” Đúng lúc này, giám đốc cửa hàng 4S và Tiểu Lý lúc nãy vội vàng chạy tới.
“Anh Trần, đây là thẻ của anh, mời anh nhận lại, xin anh hãy đợi một lát, tôi sẽ làm thủ tục cho anh ngay bây giờ.” Thái độ của Tiểu Lý đối với Trần Vũ ngày càng trở nên tôn trọng.
“Giám đốc, anh ta, anh ta thật sự có 5 triệu
trong thẻ sao?” Vương Tĩnh ngơ ngác.
“Trong thẻ của anh Trần không chỉ có 5 triệu, Vương Tĩnh, tôi đã ghi nhớ thái độ vừa rồi của cô, toàn bộ tiền thưởng đánh giá của cô trong tháng này sẽ bị trừ hết.” Giám đốc nghiêm túc nói.
“Đừng mà giám đốc, tòi biết anh ta, trước đây anh ta từng là một tên rất nghèo.” Vương Tĩnh lo lắng.
“Vương Tĩnh, thái độ của cô như vậy là sao? Nếu cô còn tiếp tục nói nữa thì tôi sẽ hủy bỏ điểm thưởng năng lực cả năm của cô, anh Trần chỉ không thích khoe khoang, nếu cô còn tiếp tục trông mặt mà bắt hình dong như vậy, tôi sẽ sa thải cô.” Giám đốc tức giận nói: “Bây giờ hãy xin lỗi anh Trần ngay lập tức”.
“Xin, xin lỗi.” Vương Tĩnh uể oải, cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể hơi cúi đầu với Trần Vũ, nói xin lỗi một cách qua loa cho có lệ.
“Sau khi hoàn tất thủ tục thì đưa xe đến địa điểm do tôi chỉ định, tôi lái xe đến lúc đó tôi sẽ gửi vị trí, giao thẳng đến chỗ của tôi.” Trần Vũ để lại thông tin liên lạc của mình.
“Vâng, xin anh Trần yên tâm, chắc chắn sẽ giao đến.” Giám đốc cung kính nói.
Trần Vũ liếc nhìn Vương Tĩnh, xoay người rời đi mà không thèm nói một lời.
Sau khi Trần Vũ rời đi, Vương Tĩnh mới lo lắng hỏi: “Giám đốc, tôi tiếp người này trước, thành tích tính cho ai?”
“Đương nhiên là cho Tiểu Lý, cô xem lại thái độ của cô đi, cô còn muốn lấy thành tích à?” Giám đốc liếc nhìn Vương Tĩnh, nói: “Nhớ kỹ, bây giờ những người giàu có đều rất khiêm tổn, nếu có lần sau nữa tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
“À… nhưng, nhưng mà.” Vương Tĩnh khóc không ra nước mắt, cô ta lại hận Trần Vũ, nhưng cô ta không thế hiểu nối, trước đây Trần Vũ vốn là một tên nghèo kiết xác, sao đột nhiên bây giờ anh ta lại thay đối, biến thành một người giàu có?
Chẳng lẽ là anh ta mua xe cho ông chủ công ty nơi anh ta làm việc, đúng vậy, chắc chắn là như vậy, Vương Tĩnh tức giận nghĩ.
Sau khi rời đi, Trần Vũ đi đến tòa nhà văn phòng mới mua, chỗ này sắp sơn tường và trang trí, đặt mua văn phòng phẩm, anh kiểm tra lại từng tầng một, để tránh linh thể còn sót lại chưa bị tiêu diệt.
Sau khi kiếm tra xong, anh bước ra ngoài và định rời đi.
Lúc này, phía sau truyền đến một thanh âm kinh ngạc: “Trân Vũ, là cậu sao?”
Trần Vũ quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đứng ở phía sau lưng mình, người đàn
ông này nhìn có chút quen mắt.
“Ha ha, đúng là cậu rồi, cậu không nhớ tôi à? Hà Trần đây, chúng ta ngồi cùng bàn lúc học cấp ba, cậu quên rồi à?” Sau khi người đàn ông xác nhận là Trần Vũ thì cười lớn.
“Nhớ rồi, Hà Trần?” Cuối cùng Trần Vũ cũng nhớ ra, anh mỉm cười bắt tay Hà Trân, nói: “Bạn cũ, nhiều năm không gặp.”
“Đúng vậy, đã hơn mười năm rồi, hôm nay thật là trùng hợp.” Hà Trần cười nói.
“Cậu tới đây làm gì?” Trần Vũ hỏi.
“Không phải bây giờ tôi đang kinh doanh đồ dùng văn phòng sao, nghe nói nơi này sắp thành lập một công ty mới nên tới đây để thử vận may.” Hà Trần cười nói: “Đi thôi, hôm nay vừa lúc hẹn với mấy người bạn cùng lớp, chúng ta cùng nhau đến đó đi, trong đó cũng có người mà cậu không ngờ tới.”
“Người nào mà không ngờ tới?” Trần Vũ kinh ngạc hỏi.
“Đừng hỏi, đến nơi sẽ biết.” Hà Trần cười một cách bí ấn, kéo Trần Vũ đi mà không cho anh có cơ hội giải thích.
Hà Trần lái một chiếc xe tải nhỏ chạy tới một khách sạn.
Trong phòng riêng của khách sạn đã có vài
người đến, trong đó có một người phụ nữ ăn mặc trang điểm rất thời thượng, cô ta không khỏi đứng dậy khi nhìn thấy Trần Vũ.
“Tần Dĩnh?”
“Trần Vũ?”
Khi hai người nhìn thấy nhau, họ không khỏi sửng sốt, đặc biệt là Trần Vũ, da đầu anh tê dại, ước gì mình có thể quay người rời đi ngay bây giờ, cuối cùng anh cũng biết người bí ẩn mà Hà Trần đã nói đến là ai, chính là Tần Dĩnh.
Cô ta và Trần Vũ đã từng yêu sớm khi còn học cấp ba, hơn nữa sau khi tốt nghiệp cấp ba, họ cũng đã ở bên nhau vài năm, nhưng sau đó đã chia tay.
Trần Vũ cảm thấy có chút xấu hổ khi bất ngờ gặp lại bạn gái cũ, trước đây anh vốn là một tên khốn nạn, khi ở bên cô ta cũng không đổi xử tốt với cô ta, giờ gặp lại thật sự rất xấu hổ.
“Ha ha, vẫn còn nhận ra nhau đúng không, Trần Vũ, đây là Tào Tĩnh, cậu còn nhớ không, bây giờ chúng tôi là vợ chồng.”
Hà Trân cười lớn: “Tôi sẽ không giới thiệu Tân Dĩnh, chắc chắn là cậu còn nhớ, lúc đó Tĩnh Tĩnh và cô ấy có quan hệ rất tốt, bây giờ mới liên lạc với nhau, hôm nay may mắn được gặp Trần Vũ.”