Cao Thủ Y Đạo - Chương 170 Người yêu cũ
Chương 170: Người yêu cũ
“Trùng hợp thật.” Trần Vũ cười xấu hổ, anh nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn đối mặt với Tần Dĩnh, dù sao người yêu cũ gặp nhau xấu hố cũng đương nhiên.
“Hoá ra là Trần Vũ, cậu bảo hôm nay có bạn khác đến, tôi cứ tưởng là ai cơ chứ.” Tào Tĩnh nhìn Trân Vũ: “Trần Vũ, nghe nói cậu sống không được tốt lắm, ngày nào cũng nhậu nhẹt cờ bạc, có đúng vậy không?”
“Việc này… sửa rồi, sửa hết rồi.” Trần Vũ hơi xấu hổ, đúng là chuyện tốt chưa ra khỏi cửa mà chuyện xấu đã truyền đi nghìn dặm, mặc dù anh chưa từng liên lạc với những người bạn cũ này, nhưng những chuyện trước kia đã lan truyền rất rộng.
“Thì ra là thật, khà khà, lúc trước nghe người khác nói tôi còn không tin được, tôi cảm thấy gia đình cậu nghèo thế kia, con nhà nghèo thường hay biết lo sớm, vậy mà cậu lại nỗ lực hơn cả chúng tôi cơ.”
“Bất ngờ thật đó.” Tào Tĩnh cười: “May mà lúc trước Tần Dĩnh không theo cậu, nếu không thì cô ấy sẽ không có được như ngày hôm nay đâu.”
“Tĩnh Tĩnh.” Hà Trần ho khẽ hai tiếng đế ngăn cản vợ mình, ý anh ta là muốn Tào Tĩnh nể mặt Trần Vũ một chút.
Nhưng Tào Tĩnh chẳng những không nể mặt Trân Vũ, thậm chí còn không nể mặt anh ta: “Anh gọi cái gì mà gọi? Chẳng lẽ em nói sai? Hà Trần, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, phải liên lạc với những người có quyền có năng lực nhiều vào.”
“Bởi lẽ như vậy mới có lợi cho tương lai của chúng ta, nhưng anh cứ không chịu nghe lời, anh nói xem anh rảnh rỗi liên lạc với loại người như Trần Vũ làm gì? Anh không nhìn lại mình xem, sắp ba mươi rồi mà chưa làm nên trò trống gì, chỉ biết ôm khư khư cái cửa hàng nội thất văn phòng mà cha để lại cho anh, còn đi cho vay hàng ngày nữa chứ.”
“Tĩnh Tĩnh, anh đang cố gắng đấy thôi.” Hà Trần tỏ ra hơi mất tự nhiên, nhất là khi ở trước mặt bạn cũ Tào Tĩnh không chịu nể mặt anh ta chút nào, điều này khiến anh ta hơi xấu hổ.
“Sao vậy, em nói không đúng hả?” Tào Tĩnh càng thêm nặng lời: “Lấy anh là do em bị mù thật mà, nếu em không lấy anh thì bây giờ em cũng được mặc đồ hiệu, đeo túi hiệu, đi xe sang ra vào những nơi nối tiếng giống như Tĩnh Tĩnh rồi.”
Sắc mặt Hà Trần hơi tái mét, anh ta bưng ly nước lên uống đế che giấu, đúng là không thế cãi lý với đàn bà mà.
Trần Vũ cạn lời, anh nhớ cô nàng Tào Tĩnh này, cô ta hám hư vinh từ hồi còn đi học, nhiều
năm qua rồi mà vẫn không thay đổi chút nào.
Nhưng tại sao bây giờ Tần Dĩnh cũng như vậy? Anh nhớ lúc họ còn quen nhau Tần Dĩnh là một cô gái rất giản dị, nhưng giờ đây, nhìn cách ăn mặc của cô ta có vẻ rất sang chảnh, bộ dạng như con gái nhà giàu.
Trần Vũ nhớ điều kiện của gia đình cô ta bình thường lắm, sau vài năm không gặp, lẽ nào cô ta đã tự nỗ lực trở nên giàu có rồi?
“Trần Vũ, lâu rồi không gặp.” Tần Dĩnh cười, cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu của cô ta lại có vẻ tự cao tự đại: “Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.”
“Trùng hợp thật.” Trần Vũ cười ngượng ngùng: “Mấy năm nay cô sống tốt chứ?”
“Tốt, sao có thể không tốt được?” Tân Dĩnh đặt hai tay chồng lên nhau, không biết cố ý hay vô tình vuốt ve chiếc vòng đắt tiền trên cổ tay: “May mà tôi tỉnh ngộ sớm, nếu tôi mà lấy anh thì chắc bây giờ tôi sẽ là một bà cò luống tuối rồi.”
“Trần Vũ, chắc cậu không biết đâu, bây giờ Tần Dĩnh thường xuyên ra vào giới xã hội thượng lưu, có quan hệ cực tốt với một số người có học thức và sếp tổng thuộc xã hội thượng lưu đây.” Tào Tĩnh cười nhạo: “Còn cậu càng sống càng đi lùi ấy nhỉ.”
“Trần Vũ, giờ anh có việc làm không?” Tần
Dĩnh vênh váo nói: “Nếu không có thì tôi có thể giới thiệu việc làm cho anh, tôi quen rất nhiều người giỏi và sếp tổng ngoài xã hội.”
“Không yêu cầu anh có trình độ cao đến đâu, cũng không yêu cầu anh thành thạo kỹ năng nào đó. Cho dù anh chỉ biết lái xe, tôi cũng có thể giới thiệu anh đi làm tài xế, lương một tháng sáu ngàn vẫn có, tiền lương này cũng thuộc dạng khá ở Phong Lăng đấy.”
“Cảm ơn, không cần.” Trần Vũ hờ hững đáp.
Anh không biết vì sao Tân Dĩnh lại trở nên như vậy, dù gì trước đây cô ta cũng là một cô gái rất ngây thơ, chẳng qua lúc đó anh quá khốn nạn nên không biết trân trọng.
“Anh không cần ngại, dù bây giờ chúng ta không còn quen nhau thì cũng là bạn học mà, thấy anh đáng thương nên giới thiệu việc làm cho anh cũng được.” Tân Dĩnh cười khanh khách.
Sau đó cô ta lấy son Chanel trong chiếc túi xách Hermes phiên bản giới hạn ra dặm lại.
“Tân Dĩnh, chiếc túi này của cậu đắt lắm phải không, tớ có xem trên mạng rồi, là phiên bản giới hạn.” Tào Tĩnh hâm mộ nhìn túi xách của cô ta.
“Cũng không đắt lắm, chắc khoảng bảy tám vạn thôi, ở nhà tớ còn mấy cái nữa, hôm nào ghé nhà tớ cho cậu một cái.” Tần Dĩnh cười nói.
“Thật hả? Vậy thì tốt quá.” Tần Dĩnh mừng như điên.
“Mọi người tới hết rồi à.” Lúc này cửa mở ra, lại một người đàn ông bước vào, Trần Vũ vừa nhìn đã nhận ra đây là cậu bạn nhà giàu Dương Tuấn trong lớp cũ.
Gia đình anh chàng này cũng khá giàu, lúc trước đã vậy, bây giờ anh ta lại càng giàu hơn.
“ơ kìa Dương Tuấn, cuối cùng cậu cũng tới rồi.” Tào Tĩnh hào hứng la lên, sau đó vội vàng chạy lại thân mật khoác tay anh ta: “Mọi người đều đang đợi cậu đấy”
Trần Vũ ngây người, Tào Tĩnh thân mật với người đàn ông khác ngay trước mặt chồng mình? Như vậy có ổn không thế? Anh vô thức nhìn lướt qua Hà Trần.
Chỉ thấy sắc mặt Hà Trần tái mét, chỉ là anh ta không tiện phát cáu.
Từ đó có thế nhìn ra cuộc sổng của Hà Trần như thế nào, Trần Vũ bèn lắc đầu, mối quan hệ vợ chồng kiểu này tựa như quả bom bẹn giờ, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ nổ.
“Ngồi ở đây nè Dương Tuấn, nào, uống nước đi.” Tào Tĩnh nhiệt tình tiếp đón.
“Cảm ơn nha, ơ, đây là Tần Dĩnh phải không, càng ngày càng đẹp ra nhỉ. Hà Trần, mấy năm nay
cậu đâm đầu vào công việc nên trông hơi già, đây là… Trần Vũ?” Cuối cùng ánh mắt của Dương Tuấn dừng lại trên người Trân Vũ.
“Đúng vậy, là tôi.” Trân Vũ gật đầu.
“Ôi chao, là cậu thật hả, lâu rồi không gặp.” Giọng điệu của Dương Tuấn lập tức trở nên móc máy: “Cậu làm giàu bằng cách nào thế?”
“Tôi ư? Không có năng lực cũng chẳng có quan hệ, làm bừa thôi.” Trần Vũ cười tự giễu.
“Ha ha, cũng phải, thời nay không phải cậu nỗ lực là có thể trèo lên cao đâu, ai không có quan hệ cũng đều phí công hết cả.” Dương Tuấn cười, anh ta cố tình liếc mắt qua Tần Dĩnh: “Tần Dĩnh, cậu còn quen Trần Vũ không? Hai người kết hôn chưa?”
“Dương Tuấn, cậu nói gì vậy? Sao tôi có thể quen anh ta được chứ? Hồi đó còn trẻ mắt mù thì cũng thôi, chẳng lẽ tôi có thể mù suốt cả đời?” Tân Dĩnh lập tức nối giận.
“Ha ha, tôi không biết, cậu đừng nóng giận.” Dương Tuấn cười ha hả: “Hồi đó cậu là hoa khôi của lớp, lúc quen Trần Vũ có không biết bao nhiêu người bảo cậu bị mù kia kìa, giờ thông suốt thì tốt rồi.
“Dương Tuấn, mấy năm nay không liên nhạc với nhau, việc kinh doanh nhà cậu tốt hơn hẳn chứ gì.” Tào Tĩnh cười nói.
“Cũng tạm, giờ tôi đối nghề rồi, chuyển sang làm đại lý mỹ phẩm và kinh doanh một số loại thuốc Trung y, lợi nhuận ròng một năm chắc cũng khoảng mấy ngàn vạn.” Dương Tuấn khoe khoang không che giấu gì.
“Quao, mấy ngàn vạn lận ư, đỉnh quá, giỏi hơn Hà Trần nhà tôi nhiều cực.” Tào Tĩnh suýt hét toáng lên, hai mắt của cô ta I lấp lánh ánh sao.
“À đúng rồi, Hà Trần nhà cậu làm nghề gì vậy?” Dương Tuấn cứ như vừa nhớ tới Hà Trần vậy.
“Không có gì, kinh doanh đồ nội thất văn phòng thôi ấy mà.” Hà Trần cười gượng gạo.
“Anh ấy hả, chỉ biết ôm khư khư cái nghề cũ này của gia đình mình thòi, chẳng biết tiến bộ chút nào, không chịu phát triển, cứng đầu lắm.” Nhắc tới người đàn ông của mình, Tào Tĩnh tỏ ra ghét bỏ.
“Đồ nội thất văn phòng? Công nhận bị hạn chế khá nhiều, bây giờ gia đình tôi đang là đại lý của một số hãng mỹ phẩm, ngoài ra còn nhập một ít thuốc Trung y từ bên Dược Sơn, nói thật thời nay ai kinh doanh mỹ phấm thuốc thang mà không giàu đâu chứ?” Dương Tuấn lắc đầu, nói giọng coi thường.
“Sao anh ấy có thể so sánh với cậu chứ Dương Tuấn. À đúng rồi Hà Trần, hôm nay anh
đến văn phòng mới kia để giới thiệu sản phẩm sao rồi? Anh bảo văn phòng mới đó sắp thành lập một công ty mới mà, nội thất văn phòng cho hai mươi tầng lầu thì chắc hoá đơn cũng phải hơn trăm triệu nhỉ?” Tào Tĩnh hỏi.