Cao Thủ Y Đạo - Chương 171 Đơn hàng
Chương 171: Đơn hàng
“Việc này… Anh cũng chỉ gặp may thôi, nghe nói chủ công ty đó mua một mạch cả hai mươi sáu tầng, sao anh có thể gặp được một nhân vật máu mặt như vậy?” Hà Trần thở dài.
“Suy cho cùng vẫn do anh vô dụng thôi, mọi người đều đang nổ lực chuyển đối mô hình thúc đấy dịch vụ, chỉ có anh không muốn phát triển, ngày nào cũng ôm khư khư phạm vi thị trường nhỏ hẹp này, sớm muộn gì cũng cùng đường thôi, anh muốn cả em và anh uống gió tây bắc mà sống chứ gì?”
“Không sao đâu Tĩnh Tĩnh, tớ quen rất nhiều sếp tống, để tớ hỏi giúp cậu xem, mấy anh sếp tổng đó chỉ cần bỏ ra một chút thôi cũng có thể cho các cậu kiếm đầy bồn đầy bát rồi.” Tần Dĩnh tỏ vẻ không để tâm lắm.
“Vậy cảm ơn cậu nhiều nhé, Dĩnh Dĩnh, sau này cậu có đến nơi cao cấp nào đó thì nhất định phải dẫn tớ theo nhé.” Tào Tĩnh mừng rỡ.
“Hì hì, không thành vấn đề, ngày nay lăn lộn trong xã hội cần phải có mối quan hệ, quen biết nhiều người hơn chắc chắn là đúng đắn.” Tần Dĩnh cười đáp.
Hà Trần há hổc mồm, thành thật mà nói thì anh ta không nghĩ những nơi cao cấp gì kia là nơi tốt lành, nhưng vì ngại thế diện, anh ta cũng
không nói thêm gì.
“Việc này có vấn đề gì to tát đâu? Đế tôi giới thiệu cho cậu một ít khách hàng, tôi quen một người bạn cũng đúng lúc sắp thành lập công ty mới, giúp cậu kiếm mấy trăm vạn chẳng phải vấn đề, lát nữa tôi liên lạc giúp các cậu.” Dương Tuấn vung tay lên.
“Thật hả Dương Tuấn? cảm ơn cậu nhiều nhé, lát nữa tớ phải mời cậu vài ly mới được.” Tào Tĩnh khoác tay Dương Tuấn, bất ngờ thốt lên.
Trần Vũ cạn lời, Tào Tĩnh không biết có chừng mực chút nào à? Cô ta thân mật với Dương Tuấn như vậy mà không nhìn thấy mặt mũi chồng mình tái mét hết cả rồi sao?
“Hà Trần, hôm nay cậu tới cao ốc Huệ Bình phải không thế?” Trần Vũ chợt nhớ ra gì đó, anh gặp Hà Trần ởtoà cao ốc mới mua, có khi nào anh ta nằm vùng là vì muốn tìm Nghiêm Nhu cấn không?
“Đúng vậy, nghe nói đó là trụ sở chính mới của công ty niêm yết Khuynh Nhan, tồi không quen ai ở đó nên muốn nằm vùng thử vận may.” Hà Trần cười.
“Cậu phải nói sớm chứ.” Trần Vũ cười bảo: “Tôi có quen người của Khuynh Nhan, cậu cứ chuấn bị đi, tất cả đồ dùng văn phòng và bàn ghế đều sẽ nhập chỗ cậu, nhưng Khuynh Nhan cần số
lượng lớn, cậu có thể cung cấp đủ không?”
“Có thể, đương nhiên có thể, gia đình tôi kinh doanh mảng này hơn hai mươi năm, quen biết nhiều chủ nhà máy, bất kể đơn hàng của cậu lớn cỡ nào tôi cũng đều có thể ôm được.” Hà Trần vui vẻ: “Trần Vũ, cậu nói thật không thế?”
“Đương nhiên là thật, tôi quen chủ của Khuynh Nhan, tôi với cô ấy đi mua cao ốc Huệ Bình đấy.” Trần Vũ cười đáp.
“Vậy thì tốt quá, khi nào đơn hàng thành công tôi sẽ mời cậu ăn một bữa no say.” Hà Trần mừng rỡ.
“Ha ha, Trần Vũ, cậu có thế thôi khoác lác đi không?” Tần Dĩnh cười mỉa.
“Tôi khoác lác? chuyện này có gì để khoác lác chứ?” Trần Vũ lườm cô ta.
Lúc mới đến anh còn cảm thấy có lỗi với cô ta trước đây, cô ta theo anh chịu khổ rất nhiều, nhưng bây giờ chút áy náy cỏn con này đã biến mất, cô ta không còn là cô ta của trước kia nữa.
“Trần Vũ, tôi không có ý gì đâu, mà cậu đang khoác lác thật, cậu có biết chủ của Khuynh Nhan là ai không?” Dương Tuấn cười khấy.
“Đương biết tôi biết.” Trần Vũ gật đầu.
“Đó là tống giám đốc mới, còn cựu tổng giám đốc tên là Trương Hải. Chúng ta không cần
biết ai là chủ, nhưng Khuynh Nhan là công ty niêm yết, mấy năm gần đây thương hiệu mỹ phẩm của cô ấy đã trở thành một trong những thương hiệu tốt nhất, những sản phẩm mới nhất của cô ấy còn dự kiến sẽ được bán ra thị trường quốc tế nữa kìa.”
“Khối tài sản hiện tại của Khuynh Nhan ít nhất hơn năm tỷ, snh bảo cậu quen biết người như vậy á? Cái kiểu quen biết của anh là đi làm việc lặt vặt trong công ty người ta, nhìn người ta từ phía xa chứ gì.”
“Nên là không phải anh đang khoác lác hay sao?” Tần Dĩnh lạnh lùng liếc xéo Trần Vũ.
“Ha ha, Hà Trần, em đã nói với anh từ trước rồi, không nên qua lại quá nhiều với loại người như Trân Vũ. Người như cậu ta chẳng có gì ra trò, trừ việc khoác lác cậu ta còn biết làm gì nữa?” Tào Tĩnh cũng khinh thường lên tiếng.
“Tĩnh Tĩnh, em đừng nói vậy, Trần Vũ cũng có ý tốt thôi.” Hà Trần nhỏ giọng phản bác, mặc dù anh ta không tin lắm, nhưng cũng đâu thể nói như vậy trước mặt người ta.
“Anh có ý gì hả Hà Trần? chẳng lẽ em sẽ hại anh à?”
Nào ngờ Tào Tĩnh lại nối đoá lên ngay tại chỗ: “Anh nhìn anh cả ngày đang làm gì đi kìa? Tôi bị mù rồi nên mới chịu lấy anh đây.”
“Tào Tĩnh, em đủ rồi đó.” Hà Trần nổi giận, ngày thường anh ta nhẫn nhịn thì cũng thôi, nhưng hôm nay anh ta nén cả bụng lửa giận luôn rồi, cô ta bác bỏ thể diện của anh ta ngay trước mặt bạn học thì không tính, lại còn thân mật với bạn nam khác như vậy, cô ta tưởng anh ta không tồn tại thật đấy à?
“Hà Trần, anh điên rồi hả? Sao anh lại cắn người ta như chó dại thế kia? Lúc trước anh đâu có như vậy.” Tào Tĩnh tỏ vẻ không thế tin được.
“Được rồi, hai người đừng ồn ào nữa. Trần Vũ, cậu nói xem cậu tới đây làm gì? Cậu muốn chọc cho vợ chồng người ta cãi nhau hả?” Tần Dĩnh trừng mắt nhìn Trân Vũ.
“Phải đó, rảnh rỗi bốc phét làm gì không biết, đây là thứ cậu muốn nhìn thấy à?” Dương Tuấn cười khấy.
“Các cậu đều nghĩ tôi đang bốc phét à?” Trần Vũ lập tức nổi giận.
Anh không muốn tiết lộ tình hình của mình hiện tại ngay trước mặt bạn học cũ, nhưng bây giờ có khác nào những người này đang ép buộc anh đâu?
“Sao, chẳng lẽ không phải cậu đang bốc phét?” Dương Tuấn cười: “Gia đình tôi là đại lý lớn nhất của Khuynh Nhan ở thành phố Phong Lăng, đến cả đại lý như tôi còn không được gặp mặt
quản lý chi nhánh của người ta, cậu lại bảo cậu có quen chủ Khuynh Nhan? Không phải cậu đang khoác lác thì là gì?”
“Đương nhiên anh ta là bạn rượu của chủ Khuynh Nhan rồi, đúng là không tự biết bản thân mình là ai mà.” Tần Dĩnh cũng cười khẩy.
“Mọi người không tin thì thôi, tôi cũng không cần phải bắt các cậu tin.” Trần Vũ hờ hững nói, anh cầm điện thoại lên gọi cho Nghiêm Nhu cẩn.
“Anh yêu à, sao anh lại có thời gian rảnh gọi điện cho em thế này?” Từ 1’ân trước anh cứu cô ấy và cô ấy cưỡng hôn anh, Nghiêm Nhu cẩn đã đổi cách xưng hô với Trần Vũ.
“Tôi có việc cần tìm cô, công ty mới sắp thành lập rồi mà?” Trần Vũ cười gượng: “Nên cần số lượng lớn đồ nội thất văn phòng, tôi có một người bạn kinh doanh mảng này nên đặt hàng bên cậu ấy nhé.”
“Được thòi, gửi số điện thoại cho em đi, em bảo nhân viên vật tư liên lạc với anh ấy.” Nghiêm Nhu Cấn nói bằng giọng ấn ý đưa tình: “Anh nợ em một ân tình đó nha.”
“Rồi rồi, tôi biết rồi, hôm nào tôi mời cô đi ăn.” Trần Vũ muốn cúp máy nhanh lẹ lẹ.
“Bữa tối với ánh nến, anh hứa rồi đó.” Nghiêm Nhu cấn cười khúc khích một tiếng rồi cúp máy.
“Được rồi, cậu đưa số của cậu cho tôi đi.”
Trân Vũ cười bảo.
“ừm, cảm ơn cậu nhé Trần Vũ.” Hà Trần cảm ơn.
“Khách sáo gì chứ, bạn học cả mà.” Trân Vũ mỉm cười, gửi số điện thoại của Hà Trần cho Nghiêm Nhu cấn.
“Trần Vũ, cậu như vậy không ốn đâu, để lát nữa mà mọi người vạch trần cậu, cậu không cảm thấy xấu hố à?” Dương Tuấn cười ra tiếng.
“Trần Vũ, lúc trước tôi chỉ cảm thấy cậu chỉ không chịu làm việc đàng hoàng thôi, nhưng bây giờ tòi phát hiện cậu còn giỏi khoác lác thế kia nữa, ảo tưởng sức mạnh quá rồi đó.” Tần Dĩnh cười mỉa mai.