Cao Thủ Y Đạo - Chương 172 Cậu đang khoác lác chứ gì
Chương 172: Cậu đang khoác lác chứ gì
“Hà Trần, cậu gửi số tài khoản cho tôi đi, cô bạn đó bảo chuyến khoản cho cậu trước, lần này liên quan đến số tiền khá lớn nên cậu nhớ cấn thận vào nhé.” Trần Vũ phớt lờ họ, đọc lướt qua tin nhắn trả lời của Nghiêm Nhu cấn.
“Chuyến khoản trước hả?” Hà Trần sửng sốt, lần đầu tiên anh ta gặp chuyện này, anh ta đang ôm rất nhiều khoản nợ không thu hồi được, tất cả đều gửi hàng trước rồi mới chuyển khoản sau.
Nhưng thời nay con nợ chẳng khác nào ông cố nội cả, vậy nên hoạt động kinh doanh những năm gần đây đang dần sa sút, không được ổn định.
“Đúng vậy, nếu không cậu sẽ áp lực rất lớn về tài chính.” Trần Vũ cười trả lời: “Chuyển trước tám mươi phần trăm, sau khi nhận đủ đồ sẽ thanh toán nốt phần còn lại, như vậy không có vấn đề gì chứ?”
“Không có vấn đề, đây là số tài khoản của tôi.” Hà Trần mừng rơn, vội vàng gửi số tài khoản cho Trần Vũ.
“Hà Trần, anh đủ rồi đó, anh tin tưởng cậu ta thế cơ à?” Tào Tĩnh thực sự nổi giận: “Bạn bè của hạng người như cậu ta toàn chẳng ra gì, anh tin thật đấy hả?”
“Anh tin.” Hà Trần lườm Tào Tĩnh: “À này Tào
Tĩnh, hai chúng ta kết hỏn cũng nhiều năm rồi, bình thường cãi nhau anh luôn nhường em, nhưng đây không phải lý do để em được đà lấn tới đâu.”
“Anh nói gì?” Tào Tĩnh nổi giận: “Anh nói em kiểu đó vì một thằng khốn nạn như này hả? Anh gặp rắc rối với em rồi đó.”
“Hà Trần, cậu quá đáng lắm rồi, Trần Vũ là ai cậu không biết hả?” Dương Tuấn nói giọng dạy đời: “Tào Tĩnh mới là vợ của cậu đấy.”
“Phải, cậu cũng biết Tào Tĩnh là vợ tôi à? Vậy sao cậu còn chưa chịu bỏ bàn tay bẩn thỉu của cậu ra?” Hai mắt Hà Trần đỏ ngầu, đến lúc này mà Dương Tuấn và Tào Tĩnh vẫn còn khoác tay nhau.
“Em thân với Dương Tuấn từ hồi còn đi học, đâu phải anh không biết, anh có ý gì Hà Trần, anh muốn ly hôn với em đúng không?” Tào Tĩnh thét to.
“Ly hôn, ngay và luôn bây giờ, dù sao cô cũng cảm thấy tôi thua kém người khác, tôi cũng nhẫn nhịn đủ ròi. Đi, ly hôn giờ luôn.” Hà Trần cầm một cái ly lên ném xuống đất cái xoảng.
“Anh, anh… Được, tôi và anh ly hôn.” Tào Tĩnh giận dữ nói: “Dù sao anh cũng chẳng có bản lĩnh gì ra hồn, ôm cái cửa hàng nội thất tồi tàn đó có thể có tiền đồ gì được chứ?”
Đúng lúc này, một tiếng “ting” vang lên, điện
thoại Hà Trần để trên bàn có thông báo, anh ta cầm lên xem sau đó khiếp sợ.
“Trần Vũ, tôi nhận được tiền thanh toán tạm ứng của Khuynh Nhan rồi, khoảng tám ngàn vạn, đây có phải là thật không thế?” Hà Trân kinh ngạc.
“Gì cơ?” Tào Tĩnh vốn đang kiêu căng lập tức im lặng.
“Nhận được rồi thì tốt, cậu đi chuẩn bị hàng đi, số lượng hàng cần chuẩn bị nhiều lắm.” Trần Vũ cười ha hả.
“Trần Vũ, tôi phải mời cậu một ly mới được.” Hà Trần rót đầy ly rượu trắng, ra hiệu cho Trần Vũ rồi uổng cạn một hơi: “Đơn này mà thành công, tôi sẽ kiếm được ít nhất hai ngàn vạn, Trần Vũ cậu đúng là ân nhân của tòi mà.”
“Cậu đừng như vậy, sau này có việc gì cậu có thể đến tìm tôi, tôi cũng được coi là có chút quan hệ ở Phong Lăng.” Trần Vũ cười, sau đó cũng rót một ly mời lại rồi uống cạn.
“Ha ha, được, cảm ơn cậu nhiều nhé.” Hà Trần ném cái ly trong tay: “Bữa cơm này không ăn nữa, chốc nữa tôi mời cậu, chúng ta đi thôi.”
“ừm.” Trần Vũ gật đầu.
“Hà Trần, anh đi đâu vậy Hà Trần, em không có muốn ly hôn với anh, em chỉ doạ anh thôi, em sai thật rồi Hà Trần à…” Tào Tĩnh há hốc mồm, cô
ta không ngờ những gì Trần Vũ nói là thật, cô ta hớt hải chạy vội theo ra ngoài.
Tận hai ngàn vạn đấy, gia đình Hà Trần mở cửa hàng đã nhiều năm, cuối cùng cũng nhận được một đơn ăn tới già.
“Trần Vũ, cậu, cậu quen biết người của Khuynh Nhan thật hả?” Dương Tuấn lắp bắp hỏi.
“Cậu đoán xem?” Trần Vũ liếc xéo anh ta.
“Cậu quen ai ở Khuynh Nhan thế, nhân viên vật tư không tự quyết định đơn hàng hơn trăm triệu được đâu, ít nhất cũng phải cấp bậc phó tống giám đốc.” Dương Tuấn vắt óc suy nghĩ.
“Tôi nói rồi mà, tôi quen Nghiêm Nhu cấn, ngặt nỗi các cậu không chịu tin.” Trần Vũ nhún vai: “Nên chúng ta cũng chẳng có gì đế nói nữa cả, tạm biệt nhé.”
Nói xong, Trần Vũ quay lưng rời đi, đế lại hai người với vẻ mặt rất khó coi.
“Chảnh gì chứ? Tôi không tin chỉ với một cú điện thoại của anh ta là có thế đặt được đơn hàng lớn như thê’.” Tân Dĩnh khịt mũi, nhưng thực chất trong lòng cô ta đang rất tức tối.
Nói thật cô ta vẫn luôn nghĩ mình bị mù, lãng phí mấy năm thanh xuân tươi đẹp của mình ở bên Trần Vũ, sau khi hai người chia tay cô ta cứ cảm thấy hậm hực bất mãn.
Bây giờ gặp lại Trần Vũ, cô ta luôn muốn khoe cuộc sống sang giàu của mình với Trần Vũ, nhưng không ngờ lại bị vả mặt mạnh đến thế, điều này khiến cô ta không thế chịu đựng được.
“Chắc chắn là có nguyên do khác, Trần Vũ chỉ là thằng nghiện cờ bạc thôi.” Dương Tuấn nghiến răng nói: “Tôi cược bây giờ cậu ta còn chẳng có một chiếc xe.”
“Phải đó, tôi lái xe đến đây mà. Đi thôi, chúng ta đi xem anh ta đi chiếc xe cà tàng nào đi.” Tân Dĩnh cười mỉa mai.
Trần Vũ cầm điện thoại đứng đợi ngoài nhà hàng, Dương Tuấn đi tới cười hỏi: “Trần Vũ, cậu không lái xe tới hả, tôi chở cậu về nhé?”
“Không cần, cảm ơn nha.” Trần Vũ hờ hững đáp.
“Dương Tuấn đi xe BMW 7-Series, tính ra cũng hơn một trăm vạn, chắc cả đời này anh không có cơ hội ngồi loại xe này đâu. Còn tôi ấy hả, đi xe Porsche 711 thôi, xe thể thao ấy mà, không chở cậu được đâu, tại tôi sợ bẩn.” Tần Dĩnh cười cợt.
“Lát nữa xe của tôi sẽ đến nên không cần hai người lo.” Trần Vũ cười khẩy, hai người này bị anh gây áp lực, nhìn như không phục vậy.
“Ha ha, cậu đặt Didi chứ gì, khoác lác dữ thế mà lại chẳng có nổi một chiếc xe à?” Tân Dĩnh
cười khẩy nói móc.
“Không phải Didi, mới nhận xe, thủ tục chưa xong nên chưa lái đi, đại lý 4S đang đưa xe đi đăng kiểm, sắp tới rồi.” Trần Vũ cười đáp.
“A ha ha, anh đừng sĩ diện nữa Trần Vũ, ngộ lỡ lát nữa xe không được đưa tới thì chẳng phải anh sẽ mất mặt sao?” Tần Dĩnh cười to hơn nữa.
“Đúng đó Trần Vũ, tôi mới nhận chiếc 7-Series này thôi, cũng hơn một trăm năm mươi vạn, cậu không muốn ngồi thử trên chiếc xe đắt tiền hàng trăm vạn này hả?” Dương Tuấn cười nói.
“Ngại quá, xe của tôi có thế mua được xe của hai người luôn đấy, nhìn kìa, tới rồi.” Trần Vũ mỉm cười, sau đó có một chiếc Maybach chạy tới, vững vàng dừng lại trước mặt Trần Vũ.
Nhân viên tiêu thụ Tiểu Lý đóng cửa xe, lấy chìa khoá đưa cho Trần Vũ, kính cẩn nói: “Anh Trần, biển số xe tạm thời của anh đã làm xong rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ đến gắn biển chính thức cho anh. Nếu có bất cứ vấn đề gì trong quá trình sử dụng xe, anh có thể gọi tới đường dây nóng hổ trợ 24/24 của chúng tôi.”
“Cảm ơn cậu.” Trần Vũ nhận chìa khoá, mỉm cười mở cửa xe.
“Trần Vũ, anh, xe anh là Mercedes s hả? Có gì để chảnh cơ chứ? Chiếc 7-Series của Dương Tuấn người ta ngang hàng với xe của anh đấy.”
Tần Dĩnh ở cạnh đó trợn mắt.
“Nhìn cho rõ đi, Mercedes có loại xe tên là Maybach, mặt khác nhìn rõ hơn đi, đây là AMG, nó là series cao cấp nhất của Mercedes, riêng xe thôi đã ba trăm vạn rồi.” Trần Vũ nguýt mắt nhìn cô ta.
“Không thế nào, sao cậu có thể mua xe đắt như vậy?” Dương Tuấn đã nghệch mặt ra từ nãy giờ, anh ta không thế tin được nhìn Trần Vũ.
Trần Vũ cười khẩy, không thèm đếm xỉa tới anh ta nữa. Anh đạp chân ga, xe khởi động phát ra tiếng grừm vang dội, lực đấy mạnh mẽ giúp xe lăn bánh thật nhanh.
“Xe Trân Vũ đi chắc chắn là của sếp anh ta, anh ta chỉ là tài xế thôi.” Tần Dĩnh đờ mặt ra một hồi, cuối cùnq cũnq hoàn hồn lại.