Cao Thủ Y Đạo - Chương 173 Cô nói chút đạo lý đi
Chương 173: Cô nói chút đạo lý đi
“Đúng vậy, cậu ta là tài xế.” Hai người cố gắng hết sức tự an ủi bản thân, như vậy mới có thể khiến cho tâm trạng của bọn họ dễ chịu hơn một chút.
Dưới tầng hầm nhà Trân Vũ có một gara riêng cực lớn, có thể đậu bốn chiếc ô tô thoải mái, hiện tại chiếc ô tô mới toanh đậu dưới tầng hầm nhà anh, điều này khiến cho Diệp Hân Vũ và Diệp Thiến mới tan sở trợn tròn mắt.
“Chồng, anh đang làm gì vậy? Xe từ đâu ra?” Diệp Hân Vũ kinh ngạc hỏi.
“Anh mới mua, chiếc cấp E này là của em, sau này em lái chiếc xe này đi làm, anh lái chiếc còn lại, đôi khi phải ra ngoài bàn chuyện công việc.” Trần Vũ cười nói.
“Còn chiếc GT này là của ai?” Diệp Thiến ngẩng đầu hỏi.
“Đây là quà sinh nhật của em, chúc em sinh nhật vui vẻ trước.” Trần Vũ khẽ mỉm cười.
“Wow, anh rể, anh thật tốt, em thật sự rất yêu anh, em thích lắm.” Diệp Thiến hưng phấn ôm lấy Trân Vũ, sau đó nằm bò trên chiếc xe: “Đây chính là chiếc xe mà em đã muốn có từ lâu.”
“Chồng, mua xe để đi lại là được, sao anh lại mua loại đắt tiền như vậy?” Diệp Hân Vũ bực bội
nói: “Hơn nữa, hiện giờ Thiến Thiến đang dạy nhạc dân tộc ở trường, lái chiếc xe này đến trường có ảnh hưởng gì không?”
“Chị, đừng suy nghĩ nhiều, em chuyên về nghệ thuật ở trường có nhiều nghệ sĩ, họ đều là những người giàu có gửi con đến đó với ý định lăng xê thành minh tinh và người nổi tiếng trên mạng, chiếc xe này chẳng là gì ở đó cả.” Diệp Thiến nói một cách thờ ơ.
“Vậy em cũng nên chú ý ảnh hưởng.” Diệp Hân Vũ tức giận nói.
“Được rồi chị, em biết rồi, anh rế, cảm ơn anh nhiều.” Diệp Thiến cười hì hì, muốn ôm Trần Vũ hôn anh vài cái.
“Ngoài ra, anh sẽ tìm tài xế cho em, về sau người này sẽ phụ trách đưa đón em.” Trần Vũ nói.
“Sao anh lại tìm tài xế? Em tự lái được.” Diệp Hân Vũ vội vàng nói: “Chồng, có tiền cũng tiêu hoang, một nửa tiền lương của em còn phải trả cho tài xế.”
“Cái này cũng là vì tiện cho em thôi, em xem, em còn phải vác bụng to đi làm.” Trần Vũ cười nói.
“Em đâu có mềm yếu như vậy, được ròi, em biết anh rất tốt với em, nhưng thật sự không cần.” Diệp Hân Vũ cười, kéo Trần Vũ đi lên lầu.
“Hân Vũ, bacủa con bị đau tim, báy giờ vẫn
đang nằm trong bệnh viện, hu hu, con và Thiến Thiến mau tới đây đi.” Vừa đi lên đã nhận được cuộc gọi từ mẹ vợ Vương Tuyết cần.
“Cái gì? Mẹ đừng lo lắng, con sẽ đến đó ngay.” Diệp Hân Vũ nghe vậy liền hoảng sợ: “Thiến Thiến, babị bệnh…”
“Chị, sao có thế như vậy?” Diệp Thiến cũng có chút luống cuống.
“Babị bệnh, chồng, em…” Diệp Hân Vũ nhìn Trần Vũ với đôi mắt đẫm lệ.
Vốn dĩ cô đã cố tàn nhẫn cắt đứt mọi quan hệ với bamẹ mình, nhưng khi người thân lâm bệnh, Diệp Hán Vũ vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
“Đừng lo lắng, anh sẽ đi cùng em đến xem thử, chúng ta đi thôi.” Trân Vũ vội vàng an ủi cô.
Trong bệnh viện, trong phòng chăm sóc đặc biệt, Diệp Thái Hòa vẫn đang hôn mê, Vương Tuyết Cần khóc đến hai mắt đỏ hoe, dù bình thường bà ta rất hung dữ nhưng người đàn ông lại là trụ cột của gia đình, một khi ông ta không còn nữa, bà ta sẽ không còn ai đáng tin cậy để dựa vào.
Diệp Thần Quang chán nản gục đầu ở một bên, tên này thường xuyên bị người ta kiếm chuyện gây sự.
“Hân Vũ, cuối cùng con cũng đến rồi, bacon đã hôn mê lâu như vậy mà vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.” Vương Tuyết cần bật khóc khi nhìn thấy con gái mình.
“Mẹ đừng quá lo lắng, để Trần Vũ nhìn xem, bác sĩ nói thế nào? Bình thường sức khỏe barất tốt, sao đột nhiên lại bị bệnh?” Chị em nhà họ Diệp đỡ bà ta ngồi xuống.
“Không phải vì con khốn Chu Lộ đó sao, cô ta muốn ly hôn với anh của con, muốn chia một nửa tài sản của nhà chúng ta, nếu chúng ta không chia thì ngày nào cô ta cũng đến gây rắc rối, bacủa con tức giận nên mới như vậy.” Vương Tuyết Cần khóc lóc: “Tại sao cuộc đời của tôi lại khốn khổ như vậy?”
“Hân Vũ, em đừng lo lắng, bacủa em vẫn ốn, anh sẽ kê một ít thuốc, điều trị vài ngày là sẽ ổn thôi.” Trần Vũ nhìn tình trạng của Diệp Thái Hòa và biết rằng không có gì quá nghiêm trọng, đơn giản là do tức giận thôi.
“Trần Vũ, bacậu thực sự không sao chứ? Tôi biết trước đây chúng tôi coi thường cậu, nhưng dù sao tôi cũng giao Hân Vũ cho cậu, giữa chúng ta không nên có hận thù sâu sắc như vậy.” Vương Tuyết Cần lau nước mắt, giả vờ đáng thương.
Thật ra Diệp Thần Quang vẫn luôn bị những người cho vay tiền kia quấy rối, trong lòng bà ta cũng đoán được chút ít, bà ta cũng biết mình hiện
tại không thế đắc tội Trần Vũ, chỉ có thể nhượng bộ.
“Trước đây tôi cũng từng làm nhiều việc không đúng, bà nói đúng, chúng ta cũng không có thù hận nào mà không thể xóa bỏ.” Trần Vũ liếc nhìn Diệp Thần Quang: “Nhưng con trai của bà đã lớn như vậy, có thế dùng đôi tay của chính mình đế kiếm tiền nuôi sổng gia đình, nếu con trai không biết cố gắng thì bamẹ có muốn giúp đỡ cũng không thể giúp được.”
“Trần Vũ, tôi biết rồi, về sau tôi nhất định sẽ quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, cậu yên tâm đi, tôi sẽ cổ gắng.” Lần này Diệp Thần Quang thật sự quyết tâm muốn thay đổi.
“Mẹ, chị dâu của con xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Thiến hỏi: “Không phải chị ấy và anh con đang sống rất tốt sao? Tại sao lại muốn ly hôn?”
“Con khốn Chu Lộ đó, lén lút cặp kè đàn ông sau lưng anh, bây giờ anh không cần cô ta nữa.” Diệp Thần Quang tức giận nói: ‘Tinh nhân của cô ta có chút thế lực, hơn nữa anh hai của cô ta cũng đã từ biên giới trở về, cho nên cô ta không còn sợ hãi gì nữa.”
“Đúng vậy, cô ta là một con khốn nạn, khi cô ta còn ở nhà họ Diệp của chúng ta, mẹ đã đối xử rất cẩn thận với cô ta, chưa bao giờ dám làm cô ta không vui, mấy năm qua cô ta cũng đã lấy rất nhiều thứ tốt từ nhà chúng ta cho nhà bamẹ cô
ta.”
“Nhưng hiện tại rõ ràng là cô ta ngoại tình, cô ta còn muốn chia tài sản của nhà họ Diệp chúng ta, muốn chúng ta bán căn nhà đang ở để lấy một nửa số tiền cho cô ta, các con nói xem điều này có lý không?” Vương Tuyết cần giận dữ nói.
Trần Vũ liếc nhìn Vương Tuyết cần, thấy bộ dạng bây giờ của bà ta đầy phẫn nộ, nhưng bà ta không biết trước đây bản thân bà ta cũng như vậy.
“Không sao đâu mẹ, bọn họ không thể vô lý như vậy được, nếu không được thì chúng ta có thế làm theo thủ tục pháp lý.” Diệp Thiến an ủi bà ta.
“Bacon là người thanh cao như vậy, nếu làm theo thủ tục pháp lý thì làm sao ông ấy có thế chịu đựng được?” Vương Tuyết cần nói xong lại bắt đầu khóc: “Tại sao cuộc đời của tôi lại khốn khổ như vậy?”
“Vương Tuyết cần, chuyện hôm nay nhất định phải giải quyết, nếu không tôi sẽ không để yên cho nhà họ Diệp của các người đâu.” Chu Lộ nói, cô ta dẫn theo một đám người đi tới.
Cô ta còn khoác tay một người đàn ỏng đầu trọc, trên cánh tay người đàn ông này có hình xăm, trông bộ dáng khá đáng sợ.
“Chu Lộ, cô muốn làm gì? Cô có còn biết xấu
hổ không, bây giờ cô còn chưa ly hôn, cô vẫn là con dâu của nhà họ Diệp này, vậy mà cô lại dám cặp kè với người đàn ông khác ở trước mặt mọi người sao?” Vương Tuyết cần tức giận đến sắp bùng nổ.
Cũng may Diệp Thái Hòa đã hôn mê, nếu không, khi nhìn thấy tình huống này chắc chắn ông ta sẽ tức giận đến ngất đi.
“Ký xong đơn không phải là ly hôn sao? Tôi sẽ lấy một nửa tài sản của nhà họ Diệp, nếu không chồng tôi sẽ đánh chết các người.” Chu Lộ hừ lạnh một tiếng, thái độ rất kiêu ngạo.
“Cỏ là đồ vô liêm sỉ, bây giờ cô còn gọi chồng luôn rồi à, tôi, tôi…” Vương Tuyết cần thực sự tức giận sắp chết.
“Chu Lộ, dù sao cô cũng được nhà họ Diệp của chúng tôi cưới hỏi đàng hoàng, cô có chán ngán tìm người khác tái hôn cũng không sao, nhưng bây giờ cô còn chưa ly hôn, cô làm như vậy thật sự không cần mặt mũi nữa sao?” Diệp Hân Vũ nói với vẻ mặt lạnh lùng.
“Tôi muốn làm gì thì làm, nếu cô không phục thì đi kiện tôi đi?” Chu Lộ kéo người đàn ông đầu trọc, làm nũng: “Chồng, nhà này mặt dày mày dạn, không chịu ly hôn với em, nếu em không ly hôn thì không thế công khai ở bên cạnh anh được.”