Cao Thủ Y Đạo - Chương 174 Không phục thì cứ kiện tôi đi
Chương 174: Không phục thì cứ kiện tôi đi
“Khà khà, chu Lộ, em dâm đãng thật, được, giờ anh sẽ giải quyết bọn chúng, bắt chúng phải ngoan ngoãn chia ra một nửa gia sản của mình.” Gã đầu trọc cười khà khà, bóp chu Lộ một cái thật mạnh.
“Oắt con, mày là Diệp Thần Quang đúng khống?” Gã đầu trọc đi tới một bước khoe hình xăm của mình, đàn em sau lưng hắn ta cũng đi tới, trông dáng vẻ rất hung dữ.
Phải công nhận gã đầu trọc này ra dáng dân xã hội, nhà họ Diệp vốn đang chiếm ưu thế nhưng bây giờ Diệp Thần Quang lại co đầu rụt cổ, run bần bật trốn sau lưng hai đứa em gái của mình.
“Cậu, cậu muốn làm gì, tôi, tôi báo cảnh sát đây.” Vương Tuyết cần sợ đến mức mặt không còn chút máu.
“Cứ báo cảnh sát đi, mẹ bà báo đi cho tôi xem nào.” Dứt lời, gã đầu trọc giơ tay ra định tát Vương Tuyết cần.
“Mã Văn Tài, tôi nế mặt cậu quá rồi phải không?” Trân Vũ lạnh nhạt lên tiếng.
Gã đầu trọc giật mình, lúc này mới nhìn thấy Trần Vũ đứng đằng sau, hai tay hắn ta run lên, lắp bắp hỏi: “Anh, anh Trần, tại sao lại là anh?”
Mã Văn Tài không phải ai khác mà chính là người bị Ninh Nhã Tuyết tống vào tù cải tạo mấy năm rồi mới ra ngoài, lần trước chạm mặt hắn ta định gây sự với Ninh Nhã Tuyết, kết quả bị Trần Vũ đánh tới mức ngay cả mẹ hắn ta cũng không nhận ra.
“Tại sao không thể là tôi?” Trần Vũ tát một bạt tai.
“Xin lỗi anh Trần, đây là ai vậy ạ?” Mã Văn Tài trưng ra bộ mặt van xin.
“Mẹ vợ tôi đấy.” Trân Vũ tiếp tục giơ tay tát thêm một cái.
“Việc, việc này chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thật mà anh Trần.” Mã Văn Tài kinh hãi, mắt tối sầm lại, nghĩ thầm toang rồi, hắn ta rảnh rỗi nên muốn làm gì đó cho vui, ai ngờ lại lên giường với vợ của anh vợ Trần Vũ.
Sau khi xong người phụ nữ này còn bám theo hắn ta, giờ thì hay rồi, hắn ta phải ăn nói với Trần Vũ thế nào đáy?
“Hiếu lầm?” Trần Vũ tát một bạt tai thật mạnh, một tiếng “chát” khiến Mã Văn Tài văng ra xa tận mấy mét.
“Anh ơi hiểu lầm thật mà, bọn em quen nhau trong quán bar. Em, em có biết cô ta có chồng rồi đâu.” Miệng Mã Văn Tài túa máu, hắn ta bò dậy, run lẩy bấy đứng cạnh đó với vẻ mặt cầu xin.
“Vậy giờ cậu biết rồi mà không tránh xa chị ta, còn bắt tay với chị ta đòi nhà mẹ vợ tôi chia một nửa gia sản à?” Trần Vũ lại giơ tay tát thẳng, lần này anh không hề nương tay, chát chát chát, mấy cái bạt tai khiến Mã Văn Tài choáng váng.
“Xin lỗi anh Trần, em sai rồi, em sai thật rồi.” Mã Văn Tài chẳng dám đánh trả.
“Cởi đồ ra.” Trần Vũ quát.
Mã Văn Tài không dám trái lời, vội vàng cởi áo ba lỗ, đế lộ thân hình béo phì của mình.
“Cậu xăm hình gì trên người thế?” Trân Vũ nhìn hình xăm trên ngực của Mã Văn Tài.
“Một con rồng… mà sau này em mập lên nên biến dạng mất.” Mã Văn Tài run rấy đáp.
“Cởi quần luôn.” Trần Vũ thờ ơ ra lệnh.
“À… Cái này.” Mã Văn Tài há hổc mồm, nơi này là bệnh viện đấy, chẳng lẽ Trần Vũ muốn hắn ta trần truồng?
Hắn ta vừa mới do dự, Trần Vũ đã dứt khoát giơ tay tát thêm một cái.
Mã Văn Tài không dám do dự nữa, hắn ta lập tức cởi quần ra, chỉ chừa lại chiếc quần lót màu hồng.
“Năm tuổi hả?” Trần Vũ liếc nhìn Mã Văn Tài.
“Dạ vâng anh Trần.” Mã Văn Tài cúi đầu
khom lưng.
“Hoạ sát thân, mặc cái gì cũng vô dụng thôi, cút đi.” Trần Vũ cười khẩy, Mã Văn Tài chắc chắn sẽ gặp hoạ sát thân trong vòng ba ngày tới.
“Dạ dạ, cảm ơn anh Trần.” Mã Văn Tài sợ run người, xám xịt quay đầu bỏ chạy, đáng thương cho cả đám ba mươi mấy người lại trông như đứa cháu ngoan khi ở trước mặt Trần Vũ.
“Anh Tài, đừng đi mà, có chuyện gì thế, anh sợ cậu ta làm gì? Cậu ta chỉ là một thằng ăn hại thôi.” Chu Lộ lắp ba lắp bắp hỏi.
“Cô cũng mau cút đi đi, sau này đừng bám theo tôi nữa, cô hại tôi rồi đấy.” Mã Văn Tài hất cô ta ra, tỏ vẻ cầu xin, che của quý chạy khỏi đây.
Hắn ta vừa chạy, mấy tên đàn em đằng sau hắn ta cũng không dám nói năng câu nào, xám xịt chạy đi mất.
“ơ kìa, có chuyện gì với các anh thế, vô dụng quá đi mất.” chu Lộ tức tối giậm chân.
“Chu Lộ, nhà họ Diệp nể mặt chị quá rồi đúng không?” Trần Vũ sầm mặt: “Dù gì nhà họ Chu cũng là gia đình có thể diện, vậy mà chị lại hạ tiện thế à?”
“Tôi đã chịu đựng thằng bất lực Diệp Thần Quang này lâu lắm rồi.” chu Lộ nối khùng: “Dù bây giờ bà đây có phải tìm bừa thằng nào khác cũng
không tiếp tục ở bên anh ta nữa.”
“Vậy thì ly hôn, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay thôi mà, chị muốn gia sản? Không có cửa đâu.” Trần Vũ lạnh lùng nói.
“Con khốn Chu Lộ này, nếu ngày xưa không nhờ có sính lễ của nhà họ Diệp thì nhà họ Chu làm gì có tiền nhờ vả cho em trai cô được tuyển thẳng? Thì bây giờ sao cậu ta có thế công thành danh toại ở biên giới được hả? Cái thứ ăn cháo đá bát.” Vương Tuyết cần mắng.
“Vương Tuyết cần, nhà họ Diệp cứ chờ đó cho tôi, muốn ly hôn mà không chia một nửa gia sản thì tôi sẽ không bỏ qua đâu.” Chu Lộ căm thù nhìn mấy lần, cô ta hét lên một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.
“Con khốn, đúng là làm mình hèn theo luôn mà, ở nhà họ Diệp đàng hoàng không chịu, cứ phải dan díu với mấy thằng côn đồ.” Vương Tuyết Cần cứ như sắp nổ tung vậy.
“Thôi được rồi, mẹ đừng tức giận nữa, có chuyện gì cứ đi tìm con là được, con sẽ giải quyết giúp mọi người.” Trần Vũ bất đắc dĩ nói.
“Trần Vũ, cảm ơn con nhiều nhé, mẹ biết trước đây mẹ đối xử tệ với con. Con, sau này con đừng so đo với mẹ nữa được không?” Vương Tuyết Cần vội vàng lại gần, nhún nhường nói giọng dè dặt.
Bà ta đáu có ngu, nhìn dáng vẻ của Trần Vũ là biết nay anh phát tài rồi, sau này nhất định phải bám theo Trần Vũ mới được.
“Con cũng có lỗi, trước đây không làm việc đàng hoàng, cũng không đối xử tốt với Hân Vũ, sau này chúng ta sẽ là người một nhà.” Trần Vũ thản nhiên đáp.
“Con không so đo thái độ của mẹ trước đây thì tốt quá rồi.” Vương Tuyết cần mừng rỡ.
“Mẹ, sức khoẻ ba không được tốt, khi nào ra viện thì đưa bar đến chỗ tụi con ở vài ngày đi ạ.” Diệp Hân Vũ nói.
“ừ ừ, vậy thì tốt quá, mẹ nhất định sẽ ghé.” Vương Tuyết cần gật đầu lia lịa.
Trần Vũ nhíu mày, không muốn cho lắm, dù sao trong lòng anh cũng biết rõ Vương Tuyết cần là người như thế nào, anh vẫn còn nhớ lần trước bà ta bỏ thuốc Diệp Hân Vũ kia kìa.
“Ông xã, anh sẽ không… từ chối đâu nhỉ?” Diệp Hân Vũ thận trọng hỏi.
“Không đâu, em hoà thuận với gia đình mình cũng là chuyện tốt mà, sau này mọi người sẽ là người một nhà.” Trần Vũ hờ hững đáp.
“Đúng đúng, sau này mọi người sẽ là người một nhà.” Vương Tuyết cần gật đầu lia lịa.
ở bệnh viện một lát rồi mấy người nhóm
Trần Vũ ra về. Sau khi Trần Vũ đi, Vương Tuyết Cần lập tức xụ mặt: “Cái thằng khốn Trần Vũ này, chẳng qua chỉ là có chút đỉnh tiền thôi, bà đây cứ khinh thường cậu đấy.”
“Mẹ cần gì phải tỏ thái độ tốt như vậy với Trân Vũ? Cậu ta chỉ là một đứa mồ côi được nhặt về thôi, nể mặt cậu ta làm gì, mẹ tưởng bây giờ cậu ta phát tài thật hả?” Diệp Thần Quang cũng lại gần hỏi.
“Đúng là có chút tiền, mẹ nhờ người bạn làm ở cục quản lý bất động sản điều tra rồi, cậu ta là người đứng tên căn biệt thự đó. Mẹ định lấy lòng cậu ta, sau đó tìm cơ hội chuyển cho con đứng tên căn biệt thự.” Vương Tuyết cần nói với vẻ mặt dữ tợn.
“Hình như căn đó cũng mấy trăm triệu.” Hai mắt Diêơ Thần Quanq sánq rưc lên: “Giàu to rồi.”