Cao Thủ Y Đạo - Chương 175 Bữa tiệc
Chương 175: Bữa tiệc
“Thiến Thiến, em nghĩ mẹ em là người như thế nào?” Sau khi xuống lầu, Trần Vũ gọi xe đưa Diệp Hân Vũ về trước, giữ Diệp Thiến lại.
“Chẳng ra gì.” Diệp Thiến lắc đầu: “Em hiếu bà ta lắm, ưa bợ đít, hám hư vinh, chỉ cần có tiền thì chuyện gì bà ta cũng có thể làm được.”
“Em nghĩ liệu bà ta có thay đổi thái độ về anh không?” Trần Vũ hỏi.
“Anh rể, có cần em nói thật không?” Diệp Thiến ngấng đầu lên: “Em nghĩ là không, loại người như bà ta coi thường từ trong xương tuỷ rồi, dù bây giờ anh có giàu hơn, giỏi hơn thì bà ta vẫn sẽ coi thường anh thôi.”
“Em hiếu bà ta rõ lắm, đứa con rế mà bà ta cần chỉ giàu thôi vẫn chưa đủ, mà còn phải có quan hệ rộng, có ô dù, có thế làm thoả mãn lòng hư vinh của bà ta.”
“Không ai hiểu mẹ bằng con gái nhỉ, tiếc thật, nếu chị gái em cũng có thế hiếu như vậy thì được rồi.” Trần Vũ sa sầm mặt: “Nếu bà ta thật sự chuyến tới sống cùng chúng ta thì em phải chú ý nhé, thứ gì bà ta nấu đều không được để cho chị gái em ăn vào miệng.”
“Em biết rồi anh rể.” Diệp Thiến ngấn ra, sau đó nặng nề gật đầu.
“Trần Vũ, tối nay có một bữa tiệc sẽ có rất nhiều người thuộc xã hội thượng lưu ở Phong Lăng, anh có muốn đến không?” Anh đang định về thì Nghiêm Nhu cấn gọi tới.
“Tôi không tham gia mấy bữa tiệc kiểu này đâu, chẳng có ý nghĩa thực tế gì cả.” Trần Vũ hơi sửng sốt, anh không thích mấy bữa tiệc hội tụ người nổi tiếng kiểu này lắm.
Những người tham dự trong đó chẳng có tình nghĩa gì đáng nói, ở đâu lợi ích cũng là quan trọng nhất, người người lục đục với nhau.
“Anh phải biết rằng thân phận của anh đã khác xưa, dù không thích những bữa tiệc kiểu này thì cũng bắt buộc phải có mặt, ở đó có rất nhiều doanh nhân thành đạt, rất có lợi cho anh.” Nghiêm Nhu Cấn cười nói.
“Cũng được, tôi sẽ ghé qua đó một lát.” Trần Vũ cười đáp.
“Em gửi vị trí cho anh rồi, khi nào đến thì anh cứ báo tên của anh là được.” Nghiêm Nhu cẩn cười nói: “Với lại em đặt thiết kế riêng cho anh bộ lễ phục rồi, đế ở cửa hàng thời trang ấy, lát nữa thay ra nhé.”
“Cô chu đáo thật.” Nghiêm Nhu cẩn làm việc chẳng chừa sơ hở nào cả, cô ấy sẽ sắp xếp tất cả những gì mà bạn có thể nghĩ đến.
“Ok anh yêu, lát nữa gặp nha.” Nghiêm Nhu
cấn gửi cho Trần Vũ một nụ hôn gió qua điện thoại, sau đó cúp máy.
Trần Vũ dở khóc dở cười, sau khi anh cứu Nghiêm Nhu cấn ba lần, có vẻ như cô ấy đã phải lòng anh rồi. Đây đều là nợ đào hoa cả, sau này nhất định phải tránh xa một chút, dù sao anh cũng là người đàn ông đã có gia đình.
Sau khi đến cửa hàng âu phục được chỉ định, Trần Vũ thay bộ vest Armani thiết kế riêng, người đẹp vì lụa, câu này quả thật không sai chút nào.
Trần Vũ cũng không phải người đẹp trai, mặc dù gương mặt này cũng có nét đấy, nhưng bình thường anh không quan tâm đến cách ăn mặc lắm, bây giờ mặc bộ vest cao cấp thiết kế riêng này lên người quả nhiên trông có khí chất hơn nhiều.
“Thưa anh, đây là đồng hồ do cô Nghiêm đế lại, dặn là đưa cho anh ạ.” Nhân viên tiêu thụ lấy một chiếc hộp, trong đó đựng một chiếc đồng hồ Rolex màu đen huyền bí.
“Được, cảm ơn nhé.” Trần Vũ nhận đồng hồ, Nghiêm Nhu cấn định bao nuôi anh đấy à? Có điều chiếc Rolex này trị giá hơn ba mươi vạn, biết bao nhiêu người đàn ông khao khát có được nó. Anh đeo đồng hồ vào rồi xoay người đi dự tiệc.
Câu lạc bộ Danh Lưu, một câu lạc bộ vô
cùng cao cấp ở Phong Lăng, mà người tổ chức bữa tiệc hôm nay là một ông trùm tài chính nào đó có đến tận mấy công ty tài chính ở Phong Lăng, khối tài sản thuộc top mười ở Phong Lăng.
Những người đến đây hôm nay đều là nhân tài giới tài chính hoặc tay già đời của giới kinh doanh, Trần Vũ nghe mà nghệch mặt cả ra, bởi vì anh không hiếu những gì người khác nói cho lắm.
Nghiêm Nhu cẩn vẫn chưa đến, Trần Vũ cũng không quen biết ai ở đây, vì tối nay chưa ăn cơm nên anh bèn đi qua khu đồ ngọt lấy vài món.
Vừa đưa đồ ăn tới bên miệng, đằng sau lưng đã vang lên một giọng nói ngạc nhiên: “Trần Vũ? Sao anh lại ở đây?”
Trần Vũ quay đầu lại nhìn, ai ngờ là Tân Dĩnh mới gặp hồi ban ngày, cô ta diện đồ đẹp, trông dáng vẻ rất giống cô chiêu nhà giàu.
“Bạn tôi mời tôi đến, trùng hợp vậy sao.” Trần Vũ cười.
“Là bạn cậu mời cậu đến hay là cậu tự ý lẻn vào?” Một tiếng “hừ” vang lên, chỉ thấy Tào Tĩnh mới gặp ban ngày diện lễ phục, có hành động thân mật với một người đàn ông ăn mặc bảnh bao.
Trần Vũ cau mày, Hà Trần là người khá tốt, hơn nữa hồi đi học cũng rất thân với anh, nhưng người phụ nữ Tào Tĩnh này hám hư vinh, sau khi
cô ta gặp Tần Dĩnh thì hai người lại càng hợp nhau hơn, chắc họ cua được anh đại gia ngốc nghếch nào đó ở cái chốn người thành đạt tụ tập này rồi.
“Tôi cũng nghĩ vậy, ha ha, Trần Vũ, đồ ngọt ở đây đều do đầu bếp Michelin năm sao làm đấy, ăn nhiều vào, ra khỏi đây là không được ăn đâu.” Tần Dĩnh cười mỉa một tiếng.
“Em yêu, đây là ai vậy?” Người đàn ông đang ôm Tào Tĩnh, tay liên tục bóp mông cô ta, có vẻ còn nhỏ, trông cử chỉ hay cách đi đứng là một cậu ấm nhà giàu ăn chơi.
Thật ra đúng thật là một số người có thể tìm được đối tác trong những buổi giao lưu kiếu này, đôi bên cùng có lợi, nhưng cũng có một số người đến đây chỉ để tìm bạn tình.
Đối tượng tìm bạn tình là những người phụ nữ như Tần Dĩnh và Tào Tĩnh, họ ỷ mình có ngoại hình đẹp, ăn diện rồi đến những nơi mang tính cao cấp như thế này.
Những người đàn ông tinh trùng thượng não rất hợp với họ, trông Tào Tĩnh có vẻ định sau này sẽ hoạt động trong cái giới này với Tân Dĩnh.
“Người này hả, bạn học cũ của em, tài cán không có nhưng khoác lác thì có thừa.” Tào Tĩnh cười khúc khích: “Không biết cậu ta lẻn vào đây bằng cách nào nữa. Trần Vũ, cậu no chưa, no rồi
thì mau ra ngoài đi.”
“Ngại quá, tôi vẫn chưa no, dù có no rồi tôi cũng không muốn ra ngoài, cậu làm gì được tôi nào?” Trần Vũ liếc xéo cô ta.
“Trân Vũ, đây khỏng phải nơi mà hạng người như cậu có thế đến đâu, cậu có tin tôi gọi bảo vệ đuổi cậu ra ngoài không?” Tào Tĩnh tức tối nói.
“Tôi không tin, tôi là người có giấy mời đàng hoàng, cậu có tư cách gì đuối tôi ra ngoài?” Trần Vũ hỏi ngược lại.
“Ha ha, anh có giấy mời á? Trần Vũ, anh chỉ biết khoác loác thôi, chiếc xe lúc ban ngày anh nhận giúp sếp anh chứ gì. Chậc chậc, giả bộ hay thật, chắc anh cũng tổn nhiều công sức lắm đế vào đây ăn chực, mặc cả Armani luôn cơ?” Tần Dĩnh cười khẩy.
“Có khi là hàng nhái đấy? Tôi nói cho cậu biết này, tôi quen một anh chuyên bên mảng hàng nhái đồ hiệu, giống thật lắm luôn.” Anh chàng nhà giàu kia cười ha hả nói.
“Thật hả anh Hoàng? Anh xem đồ cậu ta mặc có phải hàng nhái không đi? ơ kìa, Trần Vũ, cậu cũng đeo Rolex hả? Mua đồ nhái ở đâu thế?” Tào Tĩnh nguýt mắt nhìn Trần Vũ.
“Tần Dĩnh, tòi không nói cô từng nâng mũi, cắt mí mắt, bơm ngực, thì cô đừng có nói vớ va vớ vẩn trước mặt tôi.” Trần Vũ nổi nóng.
“Trần Vũ, anh nói gì đó?” Tần Dĩnh tức giận, đúng là cô ta từng phẫu thuật thấm mỹ, nhưng sao Trần Vũ lại có thể nhìn ra được?
“Này họ Trần, cậu nói gì thế? Trừ cái khoác lác ra thì cậu còn biết gì nữa?” Tào Tĩnh cũng nối giận.
“Cả cậu nữa Tào Tĩnh, cậu bê cái mặt dày này tới chỗ này bằng cách nào thế nhỉ? Tân Dĩnh thì tôi có thế hiểu, người ta chưa kết hôn, muốn lên giường với ai đều được, còn cậu? Cậu có chồng rồi mà, cậu như vậy có xứng với Hà Trần khônq hả?”