Cao Thủ Y Đạo - Chương 72 Đã đến lúc ông nên rút lui
Chương 72: Đã đến lúc ông nên rút lui
“Tiểu Quang đừng khóc, bố sẽ giúp con đánh người xấu, nếu chúng dám đánh tiểu Quang của bổ, bố sẽ khiến chúng phải chết.” Sau khi dỗ dành con trai, Hứa Lương Sơn quay lại, trên mặt đầy tức giận: “Cậu chính là Trần Vũ?”
“Không sai, chính là tôi.” Trần Vũ gật đầu một cái.
“Ha ha, hết lần này đến lần khác phá hoại việc tốt của tôi, cậu cho rằng ở Phong Lăng này không ai có thể đối phó với cậu sao?” Hứa Lương Sơn tức giận cười: “Bắt lấy.”
Vài tên vệ sĩ ở hai bên bước tới muốn dạy dỗ Trần Vũ, Trần Vũ cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt, anh đã xuyên qua giữa đám người.
Răng rắc răng rắc mấy tiếng, cùng với tiếng kêu thảm thiết, mấy tên vệ sĩ nhanh chóng ngã xuống đất.
“Bố, giết hắn đi.” Hứa Quang càng khóc lơn hơn.
“Câm miệng!” Trần Vũ tát hắn ta một cái, bổp, đầu của Hứa Quang đập xuống đất, hắn ta ngay lập tức ngất đi.
“Tiểu Quang, cậu dám đánh con trai tôi, tòi sẽ giết cậu.” Hứa Lương Sơn tức giận.
“Bốp…” Trần Vũ tát một bạt tai khiến mắt
Hứa Lương Sơn nổi đầy sao xẹt.
“Mày dám…”
Bốp… Ông ta còn chưa kịp nói xong thì Trần Vũ đã giáng thêm thêm một cái tát nữa.
Sau khi bị tát liên tiếp mấy cái, Hứa Lương Sơn không dám lên tiếng nữa.
“Ông có thế nói chuyện đàng hoàng được không? Nếu được thì chúng ta có thế thương lượng!” Trần Vũ mỉm cười.
“Mày muốn làm gì?” Hứa Lương Sơn căm tức hỏi.
“Không có gì, Dược phẩm Thiên Vân đầu tư 10 triệu để mua lại 100% cổ phần của Tam Đế, từ giờ trở đi, việc bổ nhiệm và sa thải nhân sự của Tam Đế, công thức thuốc mới và kế hoạch tiêu thụ đều sẽ do tập đoàn Thiên Vân quyết định.” Trần Vũ nói một cách nhẹ nhàng.
“Mẹ nó, mày làm vậy là ăn cướp trắng trợn, tao không thể nào đồng ý được.” Hứa Lương Sơn giận dữ.
Bốp… Trần Vũ lại giáng cho ông ta một bạt tai, cái tát này khiến Hứa Lương Sơn chảy cả máu miệng.
“Trần Vũ, cậu là nhân tài, đến Tam Đế đi! Cung cấp đơn thuốc cho chúng tôi, tôi cam đoan cậu sẽ kiếm được nhiều hơn ở Thiên Vân, Tống
Mộng Nghiên chỉ có thể lên giường với cậu thôi, ở đâu mà không có phụ nữ, không cần phải vì cô ta mà ở lại Thiên Vân.” Miệng Hứa Lương Sơn đầy máu.
“Suy nghĩthật bấn thỉu.” Trần Vũ cau mày, lại tát ông ta một cái.
“Được rồi được rồi, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tôi không thể đồng ý với điều kiện của cậu, muốn lấy 10 triệu để mua tài sản mấy tỷ của chúng tôi? Trừ khi cậu giết tôi.” Hứa Lương Sơn đầu hàng.
“Ông sẽ đồng ý.” Trần Vũ cười lạnh và đặt một túi hồ sơ lên bàn.
“Đây là cái gì?” Hứa Lương Sơn sửng sốt.
“Tất cả những việc xấu xa của Tam Đế trong mấy năm qua, mỗi năm trốn thuế ít nhất mấy trăm triệu, phóng đại tác dụng của thuốc, lấy hàng kém thay hàng tốt.” Trần Vũ cười: “ông cảm thấy những thứ này đáng giá bao nhiêu?”
“Bôi nhọ, tất cả đều là bôi nhọ!” Hứa Lương Sơn tức giận.
“Tôi còn chưa nói xong đâu.” Trần Vũ cười nói: “Năm ngoái, xảy ra vụ rò rỉ axit clohydric tại nhà máy sản xuất dược phấm của công ty Dược phẩm Tam Đế, khiến sáu nhân viên thiệt mạng và gần một trăm người bị thương do axit clohydric, gây ra hậu quả không thế cứu chữa được cho môi
trường địa phương.”
“Để không ảnh hưởng đến Tam Đế của các người, cho nên ông đã che giấu, uy hiếp gia đình người quá cố nhận số tiền bồi thường 300 nghìn tệ, làm bị thương một số phóng viên, gây tổn hại lớn cho gần một trăm gia dinh, hiện tại vẫn còn hơn mười người bị tê liệt do axit clohydric, ông sẽ không quên chuyện này đó chứ.”
“Cậu nói bậy, không hề có việc này.” Hứa Lương Sơn vô cùng kinh hãi, tay ông ta run lên.
“Khi người ta nói dối, ánh mắt sẽ đảo quanh, bây giờ ông đang như vậy, hơn nữa trong hồ sơ này đều có tất cả bằng chứng về việc axit clohydric bị rò rỉ, ông không chối được đâu.” Trần Vũ khẽ mỉm cười.
“Cậu muốn cái gì?” Hứa Lương Sơn trầm mặc một lát.
“Nếu ông không đồng ý thì ông phải vào tù, tình huống của ông có thế sẽ phải nhận án tử hình, nếu đồng ý yêu cầu của tôi, chuyện này tôi không thể tiết lộ ra ngoài, nhưng ông phải bôi thường một số tiền lớn cho gia đình người đã khuất, về phần người bị thương, tôi sẽ chữa trị cho họ!” Trần Vũ nói: “Hơn nữa tôi cũng có thế chữa khỏi bệnh cho con trai ông, khôi phục trí lực của hắn ta giống như một người bình thường.”
“Cậu có cách chữa trị cho con trai tôi?” Hứa
Lương Sơn bỗng nhiên ngấng đầu, ông ta có chút không thế tin được.
“Đúng vậy, chẳng qua là tiểu não bị teo, là do linh trần che các huyệt, thần quang bị cản trở, hiện tại mạng sống của hắn ta vẫn ổn, nhưng mấy năm nữa tình trạng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.” Trần Vũ nói: “Tôi có thể đảm bảo rằng hắn ta sẽ có được sinh lão bệnh tử như những người bình thường.”
“Cậu… Để tôi suy nghĩ một chút.” Hứa Lương Sơn lảo đảo ngồi xuống, cảm thấy vô cùng kích động.
Chỉ số IQ của con trai ông ta chỉ dừng lại ở lúc tám tuổi, hơn nữa bác sĩ đã nói rằng vấn đề này càng lớn thì càng nghiêm trọng, nó có thể không sống được đến năm ba mươi tuổi, nếu Trần Vũ thực sự có thể chữa khỏi thì bắt ông ta từ bỏ công ty cũng không phải không được?
“Suy nghĩ cho kỹ đi, ông đã kiếm đủ tiền rồi, có một đứa con trai khỏe mạnh quan trọng hơn bất cứ điều gì, hơn nữa, ông có thể bắt đầu lại với số tiền đã kiếm được trước đây.” Trần Vũ liếc nhìn ông ta.
“Tôi đồng ý, nhưng cậu phải hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho con trai tôi.” Hứa Lương Sơn đột nhiên ngấng đầu lên.
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Trần Vũ
đi tới trước mặt Hứa Quang, đặt hắn ta ngay ngắn lại, lấy kim châm ra bắt đầu châm cứu.
Tiểu não bị tốn thương không thế hồi phục, tình huống này căn bản là không thể chữa khỏi, tuy nhiên đối với Trần Vũ thì cũng không phải là vấn đê gì lớn, y thuật được truyền thừa trong Thái Huyền Thánh Thanh Kinh là bao hàm toàn diện, tuy rằng bây giờ anh còn chưa đạt đến sơ cấp, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng tụ được một ít khí thánh thanh.
Làm sạch linh khiếu, đóng lục thần, cuổi cùng Trần Vũ điểm vào huyệt bách hội của Hứa Quang, Hứa Quang mở choàng mắt.
“Tiểu Quang, là bố đây.” Hứa Lương Sơn lao tới và lo lắng nhìn con trai mình.
“Bố…” Ánh mắt của Hứa Quang có chút mơ hồ, nhưng một lúc sau ánh mắt của hắn ta trở nên trong trẻo, hắn ta lẩm bấm nói: “Bố, hình như con vừa trải qua một giấc mơ, một giấc mơ rất dài.”
Giọng nói của hắn ta bình thường, ý thức tỉnh táo, không còn bộ dạng ngốc nghếch như trước nữa.
“Con trai, bây giờ đã tỉnh mộng rồi, đi thôi, chúng ta trở về đi.” Trong mắt Hứa Lương Sơn tràn đầy nước mắt, ngẩng đầu nói: “Trần Vũ, tôi đồng ý yêu cầu của cậu, cổ phần của công ty tôi sẽ chuyến giao miễn phí cho tập đoàn Thiên Vân,
từ nay về sau tôi sẽ trông chừng con trai, đợi nó lấy vợ sinh con, hưởng thụ hạnh phúc gia đình.”
“Tôi cũng sẽ bồi thường một số tiền lớn cho gia đình nạn nhân, chỉ cần con trai tôi không sao, tôi có thể cho đi bất cứ thứ gì”.
“Được, đem con trai của ông về đi.” Trần Vũ xua tay: “Nhớ kỹ, ngẩng đầu ba thước có thần linh, về sau làm nhiều việc thiện, tích đức cho con cháu.”
“Đúng, tôi nhất định sẽ làm, nhất định sẽ làm, ngày mai tôi sẽ ra tuyên bố, Tam Đế được Thiên Vân mua lại, tôi cũng sẽ ký hợp đồng rồi gửi qua, cảm tạ Trần tiên sinh.” Hứa Lương Sơn bây giờ không còn gì phải lo lắng nữa, chỉ cần con trai ông ta khỏe lại, ông ta có thể buông bỏ tất cả.
Mãi đến khi hai cha con nhà họ Hứa rời đi, Tống Mộng Nghiên đang ngồi ở một bên mới mềm nhũn, ngã sang một bên.
Trần Vũ đỡ cô ấy: “Cô cảm thấy thế nào?”
“Đưa tôi về nhà…” Tống Mộng Nghiên ôm chặt Trần Vũ, thân thể mềm mại không thể khống chế run lên.
“Để tôi loại bỏ độc trên người cô trước.” Trần Vũ đỡ cô ây.
Đột nhiên, Tống Mộng Nghiên lao tới, đẩy ngã Trần Vũ, dùng đôi môi rực lửa hôn anh.