Cao Thủ Y Đạo - Chương 76 Tình thân
Chương 76: Tình thân
Đúng như Diệp Hân Vũ đã nói, giữa cha con không có mối thù kéo dài mãi, cho dù hai người không phải là ruột thịt, nhưng cảm tình mấy chục năm qua của họ còn hơn cả ruột thịt.
Hai cha con đã nhiều năm không gặp, giờ đây có cảm giác như cách xa từ mấy đời, họ ôm nhau không nói nên lời.
“Bố, tay của bố làm sao vậy?” Một lát sau, trong căn nhà lợp bằng sắt lá kia, Trần Vũ có chút kinh hãi.
Căn nhà lợp bằng tấm sắt này chỉ là nơi che nắng, khắp nơi đều lọt gió, hơn nữa bên trong vô cùng chật hẹp, những vật dụng sinh hoạt gần như lấp đầy cả căn nhà.
“Không sao, bố không cấn thận bị ngã thôi, Tiểu Vũ à, đây là… là vợ của con sao?” Trần Văn Trọng rất vui mừng khi Trần Vũ trở về, ông ấy nhìn Diệp Hân Vũ, trong lòng thầm mừng rỡ cho con trai mình.
“Đúng vậy, bố, đây là Diệp Hân Vũ, con dâu của bố, bây giờ cô ấy đã có thai được mấy tháng, không bao lâu nữa bổ có thế ôm cháu trai rồi.” Trần Vũ cười nói.
“Thật sao? Được, tốt quá rồi, bổ có thể có một đứa cháu trai, mẹ con ở nơi chín suối biết được chắc sẽ rất vui mừng.” Trần Văn Trọng hào
hứng nói.
Mẹ nuôi của Trần Vũ đã qua đời khi bố anh nhặt được anh, mấy năm nay bố anh vẫn không có ý định đi thêm bước nữa.
“Bố, bố chuyến đến Phong Lăng sổng cùng chúng con đi.” Diệp Hân Vũ mỉm cười nói.
“Chuyển đến Phong Lăng? Không được, bổ ở đây rất tốt, chỉ cần hai con sống vui vẻ là được, hơn nữa, bố cũng không quen sống trong thành phố.” Trần Văn Trọng cười không khép miệng được.
Diệp Hân Vũ xinh đẹp, ăn nói cũng lịch sự phóng khoáng, mỗi động tác đều toát lên phong thái của con nhà gia giáo, ông ấy rất hài lòng với cô con dâu này.
“Bố, đã xảy ra chuyện gì với căn nhà của nhà chúng ta vậy?” Trần Vũ hỏi: “Trong làng có người bắt nạt bố đúng không?”
“Không có, căn nhà bị sập do lâu ngày không được sửa chữa, dù sao bố cũng xây mấy nhà kính để trồng dược liệu ở đây, cho nên mới lợp căn nhà đế ở đây luôn.” Trong mắt Trần Văn Trọng hiện lên một tia do dự, nhưng ông ấy lập tức che giấu đi.
“Ông Trần, có ở nhà không?” Ngay lúc này, bên ngoài vang lên một thanh âm thô thiển: “ở nhà thì mau cút ra đây, ông cho rằng ông có thể trốn thoát sao?”
Sắc mặt Trần Văn Trọng hơi thay đối, nhanh chóng đi ra ngoài, Trần Vũ và Diệp Hân Vũ cũng đi ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài đứng mấy người, cầm đầu là một người đàn ông cao to thô kệch, hắn chính là Lý Hưng, một tên côn đồ trong làng, tên này có năm sáu anh em, là trùm ở đây, thường xuyên bắt nạt mọi người.
“Ông Trần, nếu hôm nay ông ở nhà thì hãy giải quyết chuyện này đi, sáu nhà kính mà ông thuê, tổng cộng 16 mẫu đất, đã bị làng trưng thu, ông sẽ được bồi thường 100 tệ mỗi mẫu.” Lý Hưng lấy ra một bản hợp đồng: “Nếu không có vấn đề gì thì ký đi.”
“Lý Hưng, mảnh đất tôi thuê đã có hợp đồng, hợp đồng 5 năm còn chưa đến, tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ hành vi chiếm đoạt đất nào.” Trần Văn Trọng tức giận nói: “Một mẫu đất bồi thường một trăm tệ, sao cậu không đi cướp luôn đi?”
“Tôi nói cho ông biết, họ Trần kia, bồi thường 100 tệ cho mỗi mẫu đất là tôi đã tranh thủ cho ông rồi, ông đừng có mà không biết điều, bây giờ trong làng sắp xây dựng một cơ sở trồng trọt trung dược loại mới, ông đồng ý cũng được không đồng ý thì cũng phải đồng ý.” Lý Hưng cười lạnh nói.
“Cơ sở trồng trọt sản phẩm mới? Năm anh em các người lấy danh nghĩa này chiếm đất của
người khác để trồng dược liệu cho mình, các người không biết xấu hổ sao? Lý Hưng, tôi khuyên cậu một cậu, người đang làm trời đang nhìn, đừng có quá đáng.” Trần Văn Trọng tức giận nói.
“Ông Trần, tôi đã nể mặt rồi mà ông còn không biết tốt xấu sao?” Lý Hưng nhếch miệng cười: “Ông có tin tôi còn có thế san bằng cái ổ chó mà ông đang ở, rồi đánh gãy luôn cánh tay còn lại của ông hay không.”
“Cậu, các cậu còn biết luật pháp là gì hay không?” Trần Văn Trọng tức giận đến run cả tay, ở nông thôn người ta bắt nạt cô nhi quả phụ, mấy năm gần đây, khi con trai ông âỳ mất liên lạc, những người này thường xuyên bắt nạt ông ây.
“Luật pháp? Ha ha, ông ở đây nói luật pháp với tôi sao? Năm anh em chúng tôi chính là luật pháp.” Lý Hưng cười lớn: “Thằng hai thằng ba, cho lão già này biết chút màu sắc đi.”
“Được.” Các anh em đằng sau Lý Hưng bước tới định ra tay.
“Mày là người đánh gãy tay của bố tao à?” Trần Vũ vốn đang im lặng lúc này lên tiếng.
Vì anh mất tích mấy năm nay, nên bố anh trở thành người góa bụa, bị bọn côn đồ trong làng áp bức, ngay cả bác cả của anh, anh trai của bố anh cũng giúp đỡ cho người ngoài.
Trần Vũ rất tự trách, nếu không phải anh
mâu thuẫn gay gắt với bố như vậy, bố anh đã không phải khố sở như thế này, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh nhà tố bị người ta san bằng để xây nhà kho.
“Đúng vậy, là tao đã làm, mày là Trần Vũ phải không?” Lý Hưng sửng sốt, sau đó hắn nhận ra Trần Vũ.
“Tao là Trần Vũ, mày xác định mày là người đánh gãy tay của bố tao?” Trần Vũ ngấng đầu, hai mắt đỏ đậm.
“Ha ha, đúng là Trần Vũ sao, mày đã hủy hoại hết tài sản của bố mày rồi đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm, bây giờ lại biết thương bố mình sao? Tốt nhất là mày nên thuyết phục bố mày đồng ý ký tên đi, nếu không tao sẽ xử luôn cả mày.” Lý Hưng cười lạnh nói.
“Chồng à, anh đừng xúc động, chúng ta có thế gọi cảnh sát tới xử lý.” vẻ mặt Diệp Hân Vũ tức giận nói.
“ô, con đưa cả vợ về nữa sao? Mẹ kiếp, thằng nhãi như mày cũng tốt sổ thật, vợ mày cũng xinh đẹp quá đó chứ.” Mắt Lý Hưng sáng lên khi nhìn thấy Diệp Hân Vũ.
Tên này vốn là một kẻ háo sắc, các góa phụ trong làng thường xuyên bị hắn bắt nạt, cứ nhìn thấy phụ nữ đẹp là không rời mắt được, hắn liếm môi nói: “Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nhất
định rên rất sướng tai đúng không.”
“Anh cả, anh nói nhảm với nó làm gì, Trần Vũ là một tên vô dụng, vừa hay hôm nay xử lý luôn hai cha con nó.” Người em thứ ba của Lý Hưng có tính tình nóng nảy, hắn ta bước tới định tóm lấy Trần Vũ.
Bịch… một cú đấm nặng nề trúng vào ngực thằng ba nhà họ Lý, hắn ta phun ra một ngụm máu và nhanh chóng ngã về phía sau.
Phịch một tiếng, thân hình cao lớn của hắn ta nặng nề ngã xuống đất, hắn ta còn chưa kịp rên lên một tiếng đã nằm bất tỉnh trên mặt đất.
“Thằng ba, thằng ba…” Mấy anh em nhà họ Lý giật mình, quay đầu lại hét vào mặt Trần Vũ: “Tao sẽ giết mày.”
Bốp… Lý Hưng bị tát bay ra ngoài, Trần Vũ đá văng thằng hai nhà họ Lý, dùng một cú đấm và một cái tát giải quyết luôn hai tên còn lại, cả năm anh em nhà họ Lý đều ngã xuống đất.
“Tiếu Vũ, con đừng đánh nhau.” Trần Văn Trọng kinh hãi.
“Bổ, bố vào nghỉ ngơi một lát đi, chuyện hôm nay con sẽ xử lý.” Trần Vũ cười lạnh nói.
“Nhưng…” Trần Văn Trọng sợ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
“Bố, chúng ta đi vào đi, bố cứ yên tâm, Trần
Vũ có thể xử lý được.” Diệp Hân Vũ thuyết phục bố chồng, đi vào.
“Trần Vũ, mày là thằng khốn kiếp, tao muốn giết mày.” Nửa khuôn mặt Lý Hưng sưng tây, răng rơi đầy đất, hắn giãy dụa đứng dậy, muốn liều mạng với Trần Vũ.
Trần Vũ bóp lấy cổ hắn, nhấc hắn lên không trung.
“Cánh tay của bổ tao là do mày đánh gãy đúng không? Ruộng thuốc cũng do mày chiếm? Nhà tổ cũng do mày phá?” Giọng nói của Trần Vũ như đến từ địa ngục vang lên bên tai Lý Hưng: “Mày có tin không, tao có thế khiến nhà họ Lý của mày hoàn toàn biến mất khỏi ngôi làng này.”
“Khụ khụ, Trần Vũ, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta đều là đồng hương, buông tao ra, cứu với, cứu với!” Lý Hưng bị Trần Vũ bóp đến gần như ngạt thở, hắn đột nhiên cảm thấy Trần Vũ thực sự dám giết mình.