NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cha Tôi Là Chiến Thần - Vô Sương - Chương 142

  1. Home
  2. Cha Tôi Là Chiến Thần - Vô Sương
  3. Chương 142
Prev
Next

“Yên tâm, cô bé không sao rồi, mấy cô cậu là người lớn hẳn cũng đã kiệt sức, về nghỉ ngơi đi, đừng loanh quanh ở đây ảnh hưởng đến cô bé.”

Trần Hạnh sâu xa nói một câu, cầm lấy hộp ngân châm của mình, nói tiếp: “Chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là không sao hết.”

Sau khi nhận được sự cam đoan liên tục, Dương Tiêu mới hoàn toàn yên tâm.

Nhìn đồng hồ, đã bốn giờ sáng.

Anh đứng dậy.

“Dương Tiêu…” Lương Nhã Trân nhìn anh.

“Nhã Trân, có một số chuyện cần tôi phải giải quyết ngay, con bé… giao cho cô chăm sóc.”

Lương Nhã Trân đoán được anh chuẩn bị đi làm gì.

Mặc dù cô không muốn nhìn thấy Dương Tiêu đi giết người, nhưng, sau khi biết được hậu quả của chuyện đó, cô vẫn gật đầu với ánh mặt kiên định.

Cho dù cô có tốt bụng thế nào thì hôm nay Hinh Nhi vẫn đang nằm trên giường, chuyện này đã vượt qua giới hạn quả cô.

Dương Tiêu rời khỏi phòng bệnh.

Lý Sơn Phàm, Linh Ân cùng bước lên: “Đế Tôn.”

Dương Tiêu nhìn bầu trời đêm lúc bốn giờ sáng, chỉ nói ra năm chữ.

“Tắm máu nhà họ Hàn.”

…

Lúc này, trong biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Diệu Tường liên tục gọi năm sáu cuộc điện thoại.

“Cái gì cơ? Không liên lạc được là sao?”

“Không phải bảo là đi nhặt xác hai người à, đã bắt được nghiệt súc kia chưa?”

Đứa con trai Hàn Thế Văn đứng bên cạnh ông ta cau mày: “Cha, không thì để con cho người đi tìm hiểu.”

“Cha của nghiệt súc kia lại dám đụng đến anh của con, trêu chọc nhà họ Hàn ta thì nhất định phải trả cái giá đắt.”

Hàn Diệu Tường gật đầu: “Con đi sắp xếp đi.”

Hàn Thế Văn vừa mới đi thì một người làm bỗng bước vào.

“Thưa gia chủ, có người đến giao hàng.”

Giao hàng đến nhà sao?

Bốn năm giờ sáng, công ty vận chuyển nhà nào vẫn hoạt động vậy?

Hàn Diệu Tường sốt ruột nói: “Ai? Cái gì?”

“Không, không biết ạ, bọn họ đưa đồ đến rồi đi luôn.”

Nhìn người làm cầm theo một cái hộp đắt đỏ, Hàn Diệu Tường cau mày: “Mở ra xem đi.”

Không lằng nhằng, người làm mở hộp ra.

Hộp vừa được mở, thứ bên trong đập vào mắt… là bốn cái chuông.

“Chuông tiễn đưa, tiễn đưa…” Hàn Diệu Tường nhắc lại hai chữ sau, không khỏi phẫn nộ.

“Vớ vẩn.”

“Ai dám gửi chuông tiễn đưa cho nhà họ Hàn chúng ta?”

Còn chưa dứt lời, bỗng. Biệt thự nhà họ Hàn truyền đến những tiếng la hét thảm thiết.

Hàn Diệu Tường sững sờ: “Chuyện gì thế? Các người mau ra ngoài xem đi.”

“Không cần xem đâu.”

Đột nhiên.

Một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo của một người đàn ông vang lên.

Theo tiếng nói, Hàn Diệu Tường nhìn thấy một người đàn ông đang vững vàng bước vào sảnh chính biệt thự nhà họ Hàn.

Lúc thấy rõ khuôn mặt người đến, Hàn Diệu Tường suýt chút nữa ngã nhào.

Ôi, người đến chính là cha của nghiệt súc kia…

Dương Tiêu.

“Là cậu.”

“Dương Tiêu.”

Hàn Diệu Tường nhìn Dương Tiêu, vừa sợ vừa giận, chỉ vào bốn cái chuông kia.

“Có phải cậu đưa chuông tới không?”

Dương Tiêu lạnh nhạt cười trả lời: “Nhà họ Hàn các người nhớ cất kỹ mấy cái chuông đi.”

“Các người đã làm gì, không cần tôi phải nói nhiều nữa.”

“Cậu.” Hàn Diệu Tường tức giận, nhưng nghĩ đến Dương Tiêu có quan hệ với cha đỡ đầu Đông Hải – Trương Nghịch Luân, ông ta lại nhịn.

“Rốt cuộc cậu đang nói cái quái gì thế?”

“Cậu không có bằng chứng mà dám đặt chân vào nhà họ Hàn, còn tặng chuông tiễn đưa cho chúng tôi.”

“Chẳng lẽ ỷ vào người đỡ đầu mà cậu có thể vô lý, hành động ngang ngược sao?”

Nhìn thấy lão hồ ly vẫn cố nói điêu, Dương Tiêu khẽ cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra, phát đoạn ghi âm đã được mã hóa.

Sắc mặt Hàn Diệu Tường lập tức trở nên xám xịt.

Dương Tiêu nhìn chằm chằm người đàn ông sắp chết, chỉ thấy hai mắt Hàn Diệu Tường híp thành một khe hở nhỏ, thế nhưng, khi ông ta phát hiện tối nay Dương Tiêu chỉ đến một mình, không nhìn thấy bóng dáng Trương Nghịch Luân, ngay lập tức ông ta lấy lại chút tự tin.

“Ha ha, cậu đến một mình à?”

“Cho dù cậu có thân phận không tầm thường, có thể khiến người đỡ đầu Đông Hải gọi cậu là chủ nhân thì sao chứ?”

“Cậu tống con trai tôi vào tù, hủy hoại cuộc đời nó.”

“Hàn Diệu Tường tôi không sợ cậu. Cùng lắm thì hôm nay cá chết lưới rách.”

“Cậu dám đến nhà họ Hàn một mình. Tôi cũng dám khiến cậu bốc hơi trên thế giới.”

Nói xong, Hàn Diệu Tường nhanh chóng lùi lại hai bước, liên tục lớn tiếng quát thuộc hạ: “Nhanh lên, lập tức đến phòng khách gọi lão Tôn tới.”

“Liên lạc với Hoàng Phu Trường cho tôi…”

Nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng của ông ta, Dương Tiêu khoanh tay lạnh lùng nhìn ông ta: “Không phải vội đâu.”

“Cứ gọi đi, gọi từ từ, gọi tất cả mọi người đến đi.”

Dương Tiêu bình tĩnh nhìn lão hồ ly.

Hàn Diệu Tường bị khiêu khích tiếp, phẫn nộ vô cùng.

“Mày.”

“Ha ha, tao xem xem mày còn ngang ngược đến khi nào.”

Sau đó ông ta liên tục gọi mấy cuộc điện thoại.

Không lâu sau, vô số tiếng bước chân tràn vào sảnh chính nhà họ Hàn, tập hợp tất cả nhân viên bảo vệ trong nhà họ Hàn.

Ngoài ra còn có một ông già mặc áo đen ngẩng cao đầu thong dong vào trong sảnh.

Nhìn thấy người kia, hai mắt Hàn Diệu Tường sáng lên.

“Lão Tôn.”

Người áo đen tên là lão Tôn liếc nhìn Dương Tiêu, sau đó nói với Hàn Diệu Tường: “Kẻ nào đang vội vàng tìm cái chết thế? Dám làm phiền tôi vào nửa đêm hả?”

Khi người làm ở đây và một số đội bảo vệ nghe thấy Hàn Diệu Tường gọi người đó là lão Tôn liền hít một hơi thật sâu.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 142"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com