Cha Tôi Là Chiến Thần - Vô Sương - Chương 145
Linh Ân báo cáo cho Dương Tiêu.
Dương Tiêu gật đầu, sau đó vỗ tay: “Mang lên.”
Chẳng mấy chốc, mấy người đã nâng một bao xi măng lên và đặt nó trước mặt Hàn Diệu Tường và Hàn Thế Văn.
Khi hai người họ nhìn thấy thứ trong túi, cả hai đều giật nảy mình.
Sau đó, máu trong túi vừa văng ra, cha con Hàn Diệu Tường ướt sũng từ đầu đến chân ngay tại chỗ.
Máu chó đầy đầu.
Lý Sơn Phàm không khỏi mắng: “Cha con họ Hàn, các người thật táng tận lương tâm.”
“Hàn Thiên Phong là tự tay tôi giam cầm, cậu ta bị trừng phạt đúng tội.”
“Còn ông, để trả thù, đã không ngần ngại hạ độc con gái của Đế tôn đại nhân. Còn liên lụy đến rất nhiều đứa trẻ vô tội.”
“Ông nói xem, ông phải chịu tội gì?”
Nhìn cảnh này, mọi người ở hiện trường mới biết được toàn bộ câu chuyện.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, chỉ dám đứng lặng nhìn mà không phát ra tiếng động.
Lúc này, Linh Ân tức giận bất bình nói: “Tôi nghĩ nên xử bắn ngay tại chỗ.”
“Ô, ô.” Hàn Thế Văn đang bị bịt miệng vùng vẫy dữ dội ngay tại chỗ sau khi nghe chữ xử bắn.
Cả người Hàn Diệu Tường như mất hồn.
“Không, không… không thể nào.”
Sau khi thốt ra mấy chữ trong lúc hồn bay phách lạc, toàn thân ông ta đột nhiên run rẩy dữ dội.
Cũng không biết ông ta rút súng ở đâu ra.
“Cho dù chết, tôi cũng muốn cậu chôn cùng tôi.”
Nói xong, ông ta bóp cò súng về phía Dương Tiêu.
“Đoàng.”
Nhiều người nhìn mà suýt nữa hít thở không thông.
Hàn Diệu Tường, gia chủ nhà họ Hàn hoàn toàn điên rồi. Vậy mà lại dám nổ súng với chiến tướng.
Tuy nhiên, ngay lúc ông ta giơ tay lên, Dương Tiêu đã sớm nhìn thấy. Anh cúi người sang một bên, dễ dàng né tránh viên đạn.
Sau đó, đoàng đoàng đoàng ba tiếng. Người bắn tỉa ở đằng xa lập tức nổ súng.
Kẻ điên rồ dùng vũ khí giết người nổ súng về phía Dương Tiêu này đã bị bắn chết ngay tại chỗ.
“Những người còn lại, tất cả đều bị tạm giữ và xử tử sau khi xét xử.”
Dương Tiêu lãnh đạm nói xong liền lôi bao xi măng rời khỏi phòng khách, đi trong gió đêm.
Lý Sơn Phàm, Linh Ân theo sau, sau đó là chiến đội hơn một ngàn người đi theo.
Đến nghĩa trang ở ngọn đồi sau đại trạch nhà họ Hàn.
Đây là nơi tọa lạc của các lăng mộ tổ tiên của nhà họ Hàn, nơi chôn cất tổ tiên của nhà họ Hàn qua các triều đại.
Dương Tiêu đã tự mình đào một cái hố, chôn Tiểu Uông ở trung tâm của tất cả các ngôi mộ tổ tiên của nhà họ Hàn, dựng lên một bia mộ.
Tiểu Uông có công bảo vệ Hinh Nhi, nếu không phải vì nó lấy mạng câu giờ cho cô nhóc kia có thời gian trốn thoát, cô nhóc chắc chắn đã chết dưới sự hành hạ của hai người đối phương.
Năm giờ sáng, mặt trời ở phía Đông mọc dần lên.
Hàng ngàn người xem cảnh tượng này một cách trang nghiêm và bình yên, xem cảnh con chó được chôn cất ngay giữa ngôi mộ tổ tiên của nhà họ Hàn.
Sau khi trở về, Lý Sơn Phàm đã đích thân điều tra kỹ càng về tổng phu trưởng Hoàng, phát hiện ra rằng bao năm qua ông ta đã nhận được rất nhiều ích lợi của nhà họ Hàn, có quan hệ lợi ích bất chính với nhà họ Hàn.
Ngay lập tức, ông ta bị cách chức tất cả các chức vụ trong quân đội và đưa ra xét xử.
Nhà họ Hàn bị thanh trừng, hơn chín mươi phần trăm nguyên lão bị sa lưới, có thể nói trong một sớm một chiều, nhà họ Hàn chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Sau đó nâng đỡ một con rối làm chủ nhà, do Dương Tiêu trực tiếp điều khiển.
Ngày hôm sau, nhà họ Hàn bị điều tra suốt đêm, Hàn Diệu Tường tự sát vì sợ tội.
Tất cả các gia tộc lớn ở Giang Thành đều biết chân tướng trong đó, nhóm gia chủ thức trắng đêm.
Hành động này đã đạt được hiệu quả giết gà dọa khỉ ở Giang Thành.
Dương Tiêu tin rằng trong tương lai, ở Giang Thành và thậm chí cả Tỉnh Hồ, sẽ không có kẻ nào dám trêu chọc bất cứ ai liên quan đến Dương Tiêu nữa.
Ngày hôm sau, Dương Tiêu và Lương Nhã Trân đứng canh trước giường bệnh, cuối cùng sau hai ngày nghỉ ngơi, Hinh Nhi mở mắt.
Khi Hinh Nhi thức dậy lần đầu tiên, Dương Tiêu và Lương Nhã Trân đều cực kỳ kích động.
Sau khi xác nhận lại nhiều lần rằng cô bé không sao cả, họ mới hoàn toàn yên tâm.
Sau khi kiểm tra tổng thể, cuối cùng cũng có thể về nhà.
Hôm nay, Lý Sơn Phàm còn hẹn riêng Dương Tiêu. Vốn tưởng rằng có chuyện gì, nhưng lại thấy anh ta mang theo một con chó gần giống Tiểu Uông.
“Đế tôn đại nhân.”
Dương Tiêu tò mò hỏi: “Đây là?”
Lý Sơn Phàm sờ sờ mũi, cười nói.
“Thật ra nó và Tiểu Uông là anh em sinh đôi. Nó là em trai, gọi là Đại Uông.”
“Lúc trước khi anh bảo tôi đưa chó săn đến, kỳ thật tôi đã rối rắm rốt cuộc nên đưa nó đến đâu.”
“Bây giờ, Tiểu Uông đã… Có thể, đây là ý trời. Nếu còn cần thì dẫn nó về được không?”
Không ngờ còn có một câu chuyện như vậy.
Khi Dương Tiêu đưa Đại Uông về nhà, cô nhóc đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy nó.
Dù biết Tiểu Uông đã chết nhưng cô bé vẫn không khỏi hơi choáng váng khi nhìn thấy con chó giống hệt Tiểu Uông này.
Tiếp theo, Dương Tiêu đưa cô bé đến bia mộ Tiểu Uông. Cô bé bày một túi thức ăn cho chó, lại nhìn Đại Uông bên cạnh.
“Tiểu Uông, cậu đã cứu tớ. Sau này em trai của cậu hãy để Hinh Nhi bảo vệ đi.”
Lau khóe mắt, cô nhóc còn nói một cách rất nghiêm túc rằng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ nó.
Nhìn thấy cô nhóc đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn, tự lập hơn sau khi trải qua sự việc này, Dương Tiêu cũng rất hài lòng.
Chuyện nhà họ Hàn, vì tin tức đưa tin, những người bình thường, bao gồm Lương Nhã Trân và những người khác, cho rằng vụ đầu độc do Hàn Diệu Tường làm là được Lý Sơn Phàm điều tra kỹ lưỡng.
Sau đó ông ta đã tự sát trong khi bị bắt.
Những người liên quan đến chuyện này của nhà họ Hàn đều bị giam giữ toàn bộ.
Dương Tiêu đã nhờ cậy Trần Hạnh thay anh tiến hành trị liệu cho những đứa trẻ vô tội khác.
Chẳng mấy chốc, việc này đã hoàn toàn kết thúc.
Cuối tuần tới, cuối cùng cũng chào đón một ngày nghỉ ngơi. Lâm Minh Tâm và Trương Gia Giai nói họ muốn đến thăm Hinh Nhi một chút nên bèn đến nhà Lương Minh Trạch để ăn tối.
Thấy cô nhóc vẫn chơi đùa như trước, chẳng những không sao mà còn hừng hực khí thế như mọi khi, họ mới thực sự nhẹ nhõm.
“Không ngờ nhà họ Hàn lại làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, thật quá đáng.”
Lâm Minh Tâm nhớ lại sự việc này, tức giận bất bình.
Trương Gia Giai cũng nói: “Đúng rồi, này, tôi nhớ là trong đại hội của nhà họ Lương, anh Dương Tiêu đã báo cáo con trai của Hàn Diệu Tường, nên Hàn Diệu Tường mới có ý định báo thù, phải không?”
Lương Minh Trạch gật đầu nói: “Lúc đó chú ở hiện trường, ít nhiều nhờ Dương Tiêu chính nghĩa mà báo cáo.”
“Nếu không, nói không chừng màn cầu hôn của nhà họ Hàn đã thành công rồi. Hừ, vậy thì cha con nhà họ Hàn cũng không phải hạng người tốt.”
Trương Gia Giai nghe xong lời này thì hai mắt sáng lên, không khỏi ồn ào: “Uầy.”
“Anh Dương Tiêu, vì tình yêu đích thực, một mình bất chấp mưa gió, đơn thương độc mã đến nhà họ Lương thu phục Hàn Thiên Phong.”
“Thật lãng mạn nha.”
Cô ấy huých vai Lương Nhã Trân: “Loại đàn ông tốt này, mau kết hôn đi.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Nhã Trân hơi ửng hồng, liếc nhìn cô bạn đang đầy ý nghĩ xấu một cái.
Kết quả, Lâm Minh Tâm cũng mím môi cười: “Đúng, đúng, hai người nhanh chóng ở cạnh nhau đi.”
Lương Minh Trạch cũng la ó: “Đúng vậy, cha cũng rất mong chờ ngày này.”
“Mọi, mọi người.” Khuôn mặt xinh xắn trắng như tuyết của Lương Nhã Trân càng lúc càng đỏ.
Dương Tiêu trái lại chỉ cười suốt quá trình, lẳng lặng ăn cơm.
Kết quả, Hinh Nhi cũng cười và nói: “Đúng vậy, khi nào thì cha và mẹ kết hôn vậy ạ?”
Không ngờ ngay cả cô nhóc cũng hùa theo, Lương Nhã Trân hoàn toàn không còn cách nào khác, thở nhẹ một hơi nói: “Các người thật là… Đâu phải không biết, chuyện với nhà họ Trần còn chưa giải quyết xong.”
Vừa nghe lời này, nó đã nhắc nhở tất cả mọi người.
“Cũng đúng thật, nếu bây giờ đề nghị ly hôn, tớ không nghĩ nhà họ Trần có thể dễ dàng thỏa hiệp.” Trương Gia Giai cau mày.
Dương Tiêu cuối cùng cũng lên tiếng.
“Yên tâm, bọn họ sẽ sẵn sàng thỏa hiệp.”
“Hơn nữa thay vì thỏa thuận ly hôn, ông ta sẽ cầu xin cô bỏ con trai của ông ta.”
Vừa nghe lời này, Trương Gia Giai và Lâm Minh Tâm đều há hốc miệng kinh ngạc.
Bỏ chồng? Bỏ người đàn ông của nhà họ Trần?
Sao có thể như thế được.
Đang khi bọn họ nghĩ rằng tật xấu thích chém gió của Dương Tiêu lại tái phát.
Dương Tiêu bồi thêm một câu: “Vả lại là ngày hôm nay.”
Không ngờ anh lại chém hăng hái đến thế? Càng chém càng thái quá.
Lương Nhã Trân đột nhiên không đỏ mặt nữa, ngược lại cảm thấy có chút mất mặt mà che trán.
Kết quả là vào lúc này, đột nhiên.