Cha Tôi Là Chiến Thần - Vô Sương - Chương 147
Họ bảo đám người nhà họ Trần ra ngoài trước, đừng làm phiền gia định họ ăn cơm. Đợi mọi người ăn như hổ đói xong, người nhà họ Trần lại cung kính bước vào mời họ lên xe, tự tay chở bọn họ tới nhà tù.
Nếu một trong hai vợ chồng có người đang ngồi tù, vậy khi muốn làm thủ tục ly hôn, người còn lại phải tới nhà tù xin phép rồi mới được làm.
Xe dừng lại trước của nhà tù, Trần Hoàng Thiên đã sớm cầm điện thoại liên hệ với quản lý.
“Hả, cái gì?”
Kết quả Trần Hoàng Thiên lại đột ngột hét lớn.
Dương Tiêu nhìn ông ta đầy khó hiểu.
Ba người Lương Nhã Trân cũng sững ra.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Họ thấy Trần Hoàng Thiên vội vàng hỏi lại vài câu, sau đó sắc mặt của ông ta dần trắng bệch thấy rõ.
Cuối cùng, ông ta run run cúp máy.
“Sao rồi?”
Dương Tiêu lạnh lùng hỏi một câu.
Biểu cảm trên mặt Trần Hoàng Thiên trở nên căng thẳng rõ rệt, lắp ba lắp bắp trả lời.
“Tôi… tôi vừa gọi cho phó ngục trưởng.”
“Kết quả ông ta lại báo cho tôi, Khải Hoàng… Khải Hoàng không còn ở nhà tù tỉnh Hồ nữa…”
Ông ta vừa dứt lời, ba người Lương Nhã Trân tức khắc đờ ra.
Lâm Minh Tâm trực tiếp mở miệng hỏi: “Không ở đây nữa?”
Một người sống sờ sờ bị nhốt trong tù, giờ lại không còn ở nữa?
Trương Gia Giai nói thêm: “Đừng nói là nhà họ Trần các người muốn giở trò lừa gạt chúng tôi đấy nhé?”
Dương Tiêu cũng quay sang nhìn Trần Hoàng Thiên.
Ánh mắt của anh dọa Trần Hoàng Thiên đổ một thân mồ hôi lạnh, hồn cũng sắp lìa khỏi xác.
“Tôi, tôi không lừa mọi người đâu, chính miệng phó ngục trưởng nói cho tôi biết mà. Ông ta nói hai ngày trước có người lấy lý do Khải Hoàng bị bệnh nặng để nộp tiền bảo lãnh cho nó ra ngoài rồi…”
Lâm Minh Tâm nhướng mày: “Con của ông được bảo lãnh ra ngoài mà ông cũng không biết hả?”
“Hay chuyện này là do ông lén lút làm sau lưng chúng tôi.”
Trần Hoàng Thiên lúng túng trả lời: “Tôi… tôi thề tôi không biết gì về chuyện này cả… bằng không tôi cũng đâu cần đích thân chở mọi người tới đây chứ.”
“Sau khi Khải Hoàng vào tù, chúng tôi đâu thể ngày nào cũng liên lạc với nó.”
“Ai mà biết lại xảy ra chuyện thế này chứ, nhà họ Trần chúng tôi cũng phải tới điều tra mà.”
Không phải Trần Hoàng Thiên không sợ, lỡ đâu vì chuyện này mà chọc giận Dương Tiêu, vậy thì họ tiêu đời rồi.
Lương Nhã Trân nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm ông ta, ba chị em của cô cũng dán mặt lên người Trần Hoàng Thiên, nhìn ông ta bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
Trái tim Dương Tiêu khẽ run lên.
Nói thật thì…
Phản ứng của Trần Hoàng Thiên không giống giả vờ, huống hồ chi Dương Tiêu cho rằng, nhà họ Trần bây giờ không có gan giở trò lừa gạt ngay trước mặt anh.
Vậy thì chỉ còn đúng một cách giải thích thôi, đó là vào hai ngày trước Trần Khải Hoàng đã thật sự được ai đó nộp tiền bảo lãnh ra ngoài.
Tội Trần Khải Hoàng phạm phải là buôn bán trẻ em, còn do chính tay Lý Sơn Phàm tống anh ta vào tù.
Đến thế rồi mà anh ta vẫn có thể được bảo lãnh.
Xem ra, người đã đóng tiền đưa anh ta ra ngoài có thân phận không tầm thường, thủ đoạn cũng cực kỳ lợi hại.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lương Nhã Trân đột ngột vang lên.
Cô bắt máy, vừa nghe được vài giây, hàng lông mày đã cau chặt lại, càng về sau, sắc mặt của cô dần trở nên trắng bệch thấy rõ.
Sau khi cúp máy, cô nhìn sang mọi người, trên mặt hiện vẻ lo âu.
“Sao vậy?” Trương Gia Giai đã nhận ra có gì đó không đúng.
Lương Nhã Trân cau mày, nói: “Công ty xảy ra chuyện gấp.”
Lúc này, thân là cổ đông lớn của tập đoàn Nhã Trân, Lâm Minh Tâm cũng nhanh chóng ngắt cuộc gọi, biểu cảm giống Lương Nhã Trân y như đúc.
“Sao lại vậy chứ, tại sao đúng lúc này công ty lại bị người khác nhắm vào chứ…” Lâm Minh Tâm siết chặt tay, bần thần hỏi.
Trương Gia Giai cũng vội la lên: “Thế, thế vụ ly dị…”
“Mọi người về trước đi.”
Dương Tiêu nói thẳng, sau đó chêm thêm một câu: “Tạm thời không vội ly hôn, dù sao Trần Khải Hoàng cũng không ở đây, không ly hôn được.”
Nghe Dương Tiêu nói như vậy, ba người các cô cũng nhanh chóng đưa ra quyết định, tức tốc lái xe quay về công ty, triệu tập mọi người mở họp khẩn cấp.
“Ấy, còn…” Trần Hoàng Thiên bị mấy sự tình ập tới bất ngờ đánh cho xoay mòng mòng, không hiểu gì cả.
“Trong nhà tù vẫn giữ lại thông tin về người bảo lãnh, tôi cho nhà họ Trần các người một tuần để điều tra, một tuần sau phải nói cho tôi biết đó là ai.”
“Thời gian tới tôi sẽ sai người theo dõi sát sao nhà họ Trần, hy vọng chuyện Trần Khải Hoàng biến mất thật sự không liên quan tới các người, bằng không, các người cũng biết hậu quả ra sao rồi đó.”
Dương Tiêu bỏ lại hai câu rồi xoay người rời đi, chỉ còn lại một mình Trần Hoàng Thiên không rét mà run ngồi thẫn thờ trong xe.
Trong tập đoàn Nhã Trân đang vội vàng triển khai họp khẩn bằng tốc độ nhanh như hỏa tiễn dưới sự chủ trì của ba chị em Lương Nhã Trân.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, bởi vì vừa nãy, các cấp lãnh đạo của tập đoàn Nhã Trân đã nhận được một tin khẩn cấp, đó là toàn bộ việc kinh doanh của công ty ở tỉnh Hồ đã đồng loạt xảy ra chuyện.
Nhiều nhà tài phiệt ở Đông Hải đồng loạt chĩa mũi dùi vào công ty nhỏ vừa thành lập, bắt đầu tấn công bọn cô từ mọi lĩnh vực.
Tập đoàn Nhã Trân lập tức rơi vào tình cảnh nguy khốn, nửa bước khó đi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là thủ đoạn do thế lực ở Đông Hải gây ra.
Nguyên nhân là vì thị trường thời trang ở Đông Hải vốn đã bị các tập đoàn thương mại địa phương lũng đoạn. Và những tập đoàn này đều có quan hệ về lợi ích với các thế lực lớn danh gia vọng tộc ở Đông Hải.
Nên như một lẽ hiển nhiên, họ đã sớm để mắt tới tập đoàn Nhã Trân đang lặng lẽ vùng dậy ở Giang Thành. Họ định thừa dịp cánh chim của tập đoàn Nhã Trân chưa đủ lớn, đi trước một bước giết chết nó từ trong tã lót.
Như vậy, tập đoàn Nhã Trân sẽ không có cách nào tiến quân vào thị trường Đông Hải, sẽ không thể động vào miếng bánh Đông Hải của bọn họ.
Công ty nhỏ đó chỉ có thể vùi chân cả đời ở nơi nhỏ bé như Giang Thành, không thể động đậy dù chỉ nửa bước.
Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ ném cành ô-liu, nói rằng chỉ cần hợp tác với bọn họ, họ sẽ cho các cô cơ hội tiến vào thị trường Đông Hải.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, ba người Lương Nhã Trân, Lâm Minh Tâm và Trương Gia Giai cùng nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay tới trắng bệch.
“Chúng ta… chúng ta phải làm gì đây?” Một quản lý nhỏ không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Hiện tại, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều chìm trong bầu không khí lo âu, bất an. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì công ty vừa mới khởi bước này sẽ bị đả kích nặng nề mất.
Lương Nhã Trân đập bàn, quyết định liều một phen. Ánh mắt cô ánh lên sự kiên định: “Chúng ta đã không còn đường lui nữa.”
“Đích thân tôi sẽ tới Đông Hải, bàn chuyện hợp tác với bọn họ.”
Tuy Lâm Minh Tâm nghĩ chuyện hợp tác sẽ không đơn giản như những gì họ nói, nhưng cô ấy biết những lời Lương Nhã Trân nói rất đúng.
Bọn cô đã không còn đường lui nữa, lúc trước các cô đã đổ mọi tài sản của mình vào công ty này, nhất là Lâm Minh Tâm, bởi cô ấy đã tự tiện sử dụng tài sản riêng của nhà họ Lâm khi chưa được phép.
Nếu bây giờ họ lùi bước, số tiền thua lỗ sẽ đạt tới một con số không tưởng mất.
Nếu khiến nhà họ Lâm chịu thiệt nhiều như vậy, nhẹ thì địa vị của cô trong gia tộc tụt dốc thảm hại, nặng thì có lẽ sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Lâm luôn cũng nên.
“Chúng tớ sẽ đi cùng cậu.” Trương Gia Giai kiên quyết nói.
Lâm Minh Tâm cũng gật đầu đồng ý.
Vì thế, các cô tức tốc liên lạc với bên kia, kết quả bên kia báo lại rằng đúng lúc ngày mai ở Đông Hải sẽ có một cuộc hội nghị thương nghiệp được tổ chức.
Các đại biểu kiến nghị của tập đoàn Nhã Trân cũng tham dự, đến lúc đó sẽ bàn chuyện hợp tác ở đó.
Lương Nhã Trân đồng ý, đặt vé máy bay vào ngày mai ngay.
“Đại hội thương mại Đông Hải, bốn năm mới tổ chức một lần.”
“Nghe nói cả khu vực Đông Hải chỉ có vài doanh nghiệp nổi tiếng tham dự, trong đó có doanh nghiệp Long Minh nổi tiếng nhất.”
Trương Gia Giai vừa tra thông tin vừa nói.
Lâm Minh Tâm rùng mình đáp: “Xem ra đó sẽ là hội trường lớn.”
Lương Nhã Trân nghiêm túc nói: “Tớ đã liên lạc với Đổng Yến Châu rồi, bà ấy nói bà ấy cũng sẽ tham dự, đồng thời sẽ cố gắng hết sức để giúp chúng ta giành được cơ hội hợp tác tốt nhất.”
Nghe Đổng Yến Châu – bà hoàng thương mại Đông Hải nói thế, mọi người đều cảm thấy yên tâm hơn.
“Mọi người hãy chuẩn bị ổn thỏa đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”
…
Sau khi biết được tình hình công ty của bọn họ, hơn nữa ngày mai còn phải xuất phát đến Đông Hải để bàn chuyện hợp tác.
Dương Tiêu nhận ra đã đến lúc mình cũng phải xuất phát đến Đông Hải.
Dù gì ngày mai, biệt thự Đông Hải Vân Sơn cũng đến ngày bàn giao.
Anh liền gọi cho Linh Ân và Trương Nghịch Luân.
Cả hai đều cảm thấy vô cùng kích động khi Dương Tiêu sắp xuất phát đến Đông Hải.
Bọn họ đều biết rõ rằng, lần này đế tôn không còn khiêm tốn như ở Giang Thành nữa, mà chuẩn bị dẫn Hinh Nhi đến Đông Hải để định cư lâu dài và phát triển.
Đồng thời muốn gây dựng một vùng đất thương mại ở Đông Hải cho vợ sắp cưới của mình.