Cha Tôi Là Chiến Thần - Vô Sương - Chương 148
Lần này, đế tôn mà bọn họ luôn luôn bám theo đã không còn khiêm tốn nữa, cuối cùng anh cũng định phơi bày thực lực thật sự của mình.
“Ngài đế tôn, ngày mai, toàn bộ Đông Hải sẽ cảm nhận được sự uy nghiêm tối cao của ngài.”
Linh Ân kích động nói.
Trương Nghịch Luân cũng kích động nói: “Đế tôn giá lâm đến Đông Hải là quần lâm thiên hạ thực thụ, là phúc phận của Đông Hải.”
“Đúng rồi, ngày mai có lễ khai mạc Đại hội thương mại Đông Hải bốn năm mới tổ chức một lần.”
“Hoắc Dụ Đồng – hội trưởng Hiệp hội Thương mại Đông Hải, người phụ trách cao nhất trong Đại hội thương mại này.”
“Triệu Xuân Lâm – lãnh đạo thành phố Đông Hải cũng đích thân đến tham dự.”
“Nhất là lãnh đạo Triệu đã đích thân gửi lời mời tối cao cho đế tôn, anh xem có muốn đi hay không?”
Ồ?
Không ngờ ngày mai bọn họ còn phải tham dự cuộc họp, còn muốn mời mình tới đó ư?
Dương Tiêu ngẫm nghĩ một lúc rồi hờ hững đáp: “Tôi đi cũng chẳng có tác dụng gì.”
“Chỉ cần ngài đế tôn đi đến đó thì Đại hội thương mại Đông Hải này có thể chiếu rọi hơn năm mươi năm.”
Linh Ân cười hì hì đáp.
Trong mắt Dương Tiêu, mấy thứ này đều không quan trọng.
Anh chỉ để tâm đến một việc khi đến Đông Hải.
“Nghịch Luân.”
Trương Nghịch Luân vội đáp: “Có.”
“Ông hãy gửi tài liệu về toàn bộ trường mẫu giáo ở Đông Hải vào điện thoại của tôi trong khoảng thời gian ngắn nhất.”
Nếu anh đã định dẫn Hinh Nhi đến Đông Hải định cư, tất nhiên phải tìm kiếm trường học mới tốt nhất cho Hinh Nhi.
Nghe xong yêu cầu này, Trương Nghịch Luân liền sửng sốt, rồi bật cười ha hả.
“Ngài cứ yên tâm, dù phải lật tung toàn bộ Đông Hải, Trương Nghịch Luân tôi cũng phải tìm cho ra trường học tốt nhất cho cô bé.”
Linh Ân cũng cười và nói: “Cô chủ nhỏ thật may mắn khi có một người cha toàn năng như đế tôn.”
Dương Tiêu khẽ cười, con gái của đế tôn anh, tất nhiên phải có quy cách cao nhất rồi.
Rất nhanh, thời gian đã đến sáng hôm sau, Lương Nhã Trân, Lâm Minh Tâm và Trương Gia Giai đã đến sân bay từ sớm.
Còn Dương Tiêu thì không cần phải đến sân bay.
Bởi vì một chiếc trực thăng tư nhân xa hoa đã đậu ở trước mặt anh.
Đông Hải, chúng ta sắp gặp nhau rồi.
Hôm nay, cả Đông Hải – thành phố lớn nhất Hoa Hạ đang sôi sục.
Trong mắt người bình thường, lễ khai mạc Đại hội thương mại Đông Hải bốn năm mới tổ chức một lần chính thức bắt đầu.
Toàn bộ khu vực Đông Hải, vô số nhân vật tai to mặt lớn trong giới thương mại, tập đoàn tài chính hàng đầu, nhân vật lớn ở hai con đường trắng đen đều cùng tụ tập một chỗ.
Ngay cả Triệu Xuân Lâm lãnh đạo thành phố Đông Hải cũng đích thân chủ trì lễ khai mạc.
Nhưng trong tầng lớp xã hội cao ở Đông Hải.
Lại có một tin tức khác, có sức nặng hơn rất nhiều so với Đại hội thương mại Đông Hải lần này.
Nghe đồn, ngài đế tôn – chiến tướng đỉnh cấp bảy sao đầu tiên trong lịch sử Hoa Hạ sắp giá lâm đến Đông Hải vào sáng nay.
Tin tức này vừa được tung ra, giống như quả bom dưới nước nhất thời nổ tung toàn bộ tầng lớp xã hội cao ở Đông Hải.
Vô số nhân vật lớn ở Đông Hải đã thức trắng đêm, rục rịch ngóc đầu dậy.
Bọn họ nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy lòng, dù chỉ nhớ mặt bọn họ.
Nhưng vị đế tôn tối cao này lại không cho bọn họ một cơ hội, khiến bọn họ đồng loạt thất vọng quay về.
Lúc này, trên bầu trời sân bay Đông Hồng ở Đông Hải, vô số trực thăng vũ trang đã bay lượn.
Thậm chí còn có vài chiếc máy bay chiến đấu đang bay quanh để hộ tống.
Một chiếc trực thăng tư nhân từ từ hạ cánh.
Dưới mặt đất, chiến đội đầy đủ vũ trang đã sớm xếp hàng ngay ngắn, để cung nghênh chiến tướng bảy sao độc nhất vô nhị đương thời này bất cứ lúc nào.
Cửa cabin mở ra.
Một thân hình cao lớn, khí thế bất phàm, mặc áo bành tô màu đen, sải bước từ tốn đi xuống trực thăng.
“Đế tôn.”
Lý Sơn Phàm đang đứng phía trước chiến đội, hô lên đầu tiên.
Lúc này, mười vạn chiến đội ở đây mới đồng thanh hô to: “Đế tôn.”
“Đế tôn.”
“Đế tôn.”
Cập ŋhật truyện full nhanh nhất tại w*eb лhayho.cом
Âm thanh rung chuyển trời đất.
Ngoài Lý Sơn Phàm ra, còn có Trương Nghịch Luân, Linh Ân và Triệu Xuân Lâm – lãnh đạo thành phố Đông Hải cũng đang đứng trước nhất.
Ánh mắt đều hiện lên tia tôn kính nóng rực.
Mọi người có mặt tại đây đều tràn đầy sùng bái và lòng kính nể vô hạn.
Người đàn ông từ từ bước xuống trực thăng chính là chiến tướng bảy sao trong truyền thuyết, là thần thoại trong quân đội, là sự tồn tại bách chiến vô địch.
Triệu Xuân Lâm cố gắng kiềm nén nỗi kích động trong lòng.
Lúc nghe tin đế tôn sắp giá lâm đến Đông Hải, ông ta còn không dám tin tưởng.
Bây giờ nhìn thấy đế tôn thật sự đã đến đây, ông ta mới cảm nhận được thế nào là chấn động.
Để bày tỏ tấm lòng tôn kính, sáng sớm hôm nay ông ta đã cố ý chạy đến sân bay, cùng Lý Sơn Phàm, Linh Ân và Trương Nghịch Luân đích thân nghênh đón vị đế tôn này.
Thậm chí ông ta còn phớt lờ việc mình sẽ đến trễ trong buổi lễ khai mạc Đại hội thương mại Đông Hải.
Ông ta biết bao nhiêu nhân vật lớn ở Đông Hải, đừng nói là muốn trèo cao, cho dù chỉ muốn gặp mặt vị đế tôn này cũng khó hơn lên trời.
Còn Triệu Xuân Lâm ông ta lại có cơ hội hiếm thấy này, ông ta chỉ cảm thấy mình vô cùng may mắn.
“Ngài đế tôn.”
Linh Ân bỗng lên tiếng.
“Sau này ở Đông Hải, nếu anh có chuyện gì thì cứ việc căn dặn Tiểu Lâm.”
Tiểu Lâm ư…
Nghe thấy Linh Ân gọi mình như vậy, mắt của Triệu Xuân Lâm khẽ co giật, mặc dù ông ta không biết rốt cuộc người phụ nữ trẻ tuổi này có thân phận gì.
Nhưng cô ta là người bên cạnh đế tôn, đừng nói gọi ông ta là Tiểu Lâm, cho dù gọi ông ta là thằng nhãi Lâm, ông ta cũng không dám phản đối.
“Đúng đó ngài đế tôn, có thể cống hiến sức lực cho ngài là niềm vinh hạnh của tôi.”
Triệu Xuân Lâm vội vàng chớp lấy cơ hội để nịnh bợ.
Nhưng Dương Tiêu lại cực kỳ tùy ý nói: “Lãnh đạo Triệu, chẳng phải hôm nay ông nên đi chủ trì lễ khai mạc Đại hội thương mại Đông Hải à?”
Triệu Xuân Lâm sửng sốt rồi đáp lại ngay: “Kế hoạch của tôi vốn là như thế, nhưng so với ngài thì để hội trưởng Hoắc Dụ Đồng chủ trì lễ khai mạc cũng không thành vấn đề.”
“Hơn nữa, chẳng phải ngài cũng định tham dự Đại hội thương mại hay sao? Nếu vậy thì để tôi đích thân dẫn ngài đi đến hội trường…”
Có thể quang minh chính đại ngồi lên xe của Triệu Xuân Lâm – lãnh đạo thành phố Đông Hải, để cùng đi đến hội trường, đây là chuyện vinh quang đến nhường nào.
Thật sự là niềm mơ ước tha thiết của vô số người.
Nhưng Dương Tiêu lại nói: “Không cần đâu.”
“Kể từ bây giờ, ông cứ tiếp tục hành động theo kế hoạch ban đầu, quay về chủ trì lễ khai mạc của mình, còn tôi sẽ tự mình đi đến hội trường.”
Dứt lời, Dương Tiêu liền xua tay đuổi ông ta đi.
“Hả…”
Không ngờ anh vừa mới đến nơi đã muốn đuổi ông ta đi.
Nhất thời trên mặt Triệu Xuân Lâm tràn ngập vẻ mất mát.
“Thôi… thôi được rồi, sau này ngài có việc gì thì cứ tùy ý căn dặn tôi.”
Dù không cam lòng cũng không thể làm gì được, dù sao ông ta cũng coi như để lại ấn tượng tốt trước mặt chiến tướng đại nhân.
Sau khi nhìn Triệu Xuân Lâm rời đi, Dương Tiêu cũng để ba người Linh Ân tự lo chuyện của mình.
Sau đó, anh đi một mình đến hội trường Đại hội thương mại Đông Hải.
…
Sau khi ba chị em Lương Nhã Trân xuống máy bay thì nhanh chóng đến địa điểm tổ chức Đại hội thương mại Đông Hải tráng lệ.
Hôm nay, nơi này có thể được ví von là ngọa hổ tàng long, không ngoa khi nói những tên tuổi lớn trong toàn khu vực Đông Hải đều quy tụ về đây.
Sau khi liên lạc với đối phương, ba người Lương Nhã Trân lập tức bước vào đại sảnh tráng lệ của hội trường.
Trong phòng hội nghị có kính suốt từ trần đến sàn, có thể nhìn thấy đối phương rất rõ ràng.
Bốn người đàn ông đã ngồi trong phòng hội nghị từ sớm, khi nhìn thấy ba người đẹp với thân hình uyển chuyển này tiến đến, trong mắt đều lộ ra tia rực lửa.
Một người đàn ông mặc bộ vest được đặt làm không khỏi lên tiếng.
“Đã sớm nghe nói về sắc đẹp của mỹ nữ số một Giang Thành, không ngờ người thật còn đẹp hơn lời đồn!”
“Đúng là một báu vật, chậc chậc chậc, thành phố Đông Hải của chúng ta to như vậy nhưng không thể tìm thấy ai có thể so sánh cùng!”