Cha Tôi Là Chiến Thần - Vô Sương - Chương 149
Lúc này, hội viên Lưu Đạt Thành của thương hội Long Minh ngồi ở một bên cười tủm tỉm nói: “Tôi đã sớm nói với các anh rồi, các anh còn không tin.”
“Lúc trước tôi đã tận mắt gặp qua một lần khi đến tỉnh Hồ để tham dự tiệc mừng thọ của Sở Kình Hồng. Thật là nhìn một cái thôi cũng khó quên, chậc chậc.”
“Các ông nói xem, nếu có thể nếm thử mùi vị của cô ta thì tuyệt biết bao nhiêu?”
“Ha ha ha.” Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng hội nghị tức thì vang lên một trận cười xấu xa.
Nhìn thấy bốn người đàn ông đột nhiên cười, cách tấm thủy tinh, Lương Nhã Trân cảm thấy có hơi không được tự nhiên.
Khi ánh mắt của những người đàn ông này nhìn vào cơ thể cô, cô luôn cảm thấy rất khó chịu.
“Này, Lưu Đạt Thành, tôi nhớ anh đang theo đuổi cái cô gì ấy nhỉ, Tô Tiểu Hạnh phải không?”
“Sao lại thèm muốn đại mỹ nữ họ Lương rồi?”
Lưu Đạt Thành xì một tiếng khinh miệt: “Đừng nhắc đến nữa, xui xẻo!”
“Vào ngày tiệc mừng thọ của Sở Kình Hồng, tôi đã mời cô gái đó khiêu vũ, kết quả bị một thằng nhóc không biết từ đâu đến phá hỏng!”
“Ồ? Ai kiêu ngạo như vậy, ngay cả người của thương hội Long Minh chúng ta cũng dám động à?”
Lưu Đạt Thành cười ha ha: “Tôi không biết thân phận của anh ta, nhưng khi đó anh ta vậy mà lại có thư mời kỳ lân, vì vậy tôi đã bị mời ra khỏi tiệc mừng thọ.”
“Đương nhiên, thế lực chủ yếu của bổn thiếu gia là ở Đông Hải, song lúc đó đang ở tỉnh Hồ cho nên cũng không dễ gì đắc tội rắn địa phương Sở Kình Hồng.”
“Nhưng bây giờ, Sở Kình Hồng bị bỏ tù rồi, nếu để tôi gặp lại thằng nhóc đó, tôi nhất định sẽ cho anh ta biết sự lợi hại của Lưu Đạt Thành tôi!”
Nói xong, người đàn ông mặc âu phục La Mông quay đầu sang chỗ khác, cười hỏi: “Cố Tử Hùng, tôi nhớ rõ anh cũng từng ném cành ô liu với mỹ nhân họ Lương kia, sao cũng không thành công thế?”
Lời này vừa nói ra, Cố Tử Hùng cũng xì một tiếng khinh miệt.
“Hồi đó đồ đê tiện kia bị nhà họ Trần phong tỏa kinh tế, ngân hàng không cho cô ta vay tiền!”
“Tôi đặc biệt liên hệ với chủ nhiệm Trần của ngân hàng và để lại cho cô ta một tấm chi phiếu trị giá năm mươi triệu dưới tên của chính tôi!”
Cố Tử Hùng sờ sờ cằm: “Hừ, chỉ cần cô ta đáp ứng cùng tôi ở một tuần, chi phiếu sẽ là của cô ta!”
“Kết quả là, chủ nhiệm Trần nói với tôi rằng cũng có một thằng nhóc không biết từ đâu đến và làm rối tung sự việc ngày hôm đó!”
“Cậu Cố tôi nguyện ý giúp đỡ người khác, nhưng có người lại không biết tốt xấu!”
“Chủ nhiệm Trần đã gửi cho tôi bức ảnh của người đó. Nếu để tôi nhìn thấy anh ta, tôi nhất định sẽ cho anh ta biết cái giá phải trả cho việc hủy hoại việc tốt của cậu Cố tôi!”
Thấy ba người thảo luận sôi nổi, ngồi ở giữa phòng hội nghị, một người đàn ông mang vẻ mặt ngông cuồng rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Hai người đừng tranh cãi nữa!”
Anh ta vừa mở miệng, ba người khác lập tức nhìn về phía anh ta, trên mặt lộ ra ý cười xấu xa.
“Ha ha, cậu chủ Tranh, chẳng lẽ anh cũng có ý đối với người phụ nữ này…”
Cậu Tranh lắc đầu cười.
Cậu Tranh, tên đầy đủ là Tranh Khải Thái, là hội viên cấp cao của thương hội Long Minh, và là dòng dõi của một gia đình giàu có bậc nhất ở Đông Hải!
“Hai người các anh vẫn nên tiết kiệm sức lực đi.”
“Người phụ nữ này đã có chủ rồi.”
Vừa nghe lời này, cả Lưu Đạt Thành và Cố Tử Hùng đều không hài lòng.
Lưu Đạt Thành không đồng ý nói: “Nói gì vậy, là người đàn ông nào?”
Cố Tử Hùng cũng nói: “Không thể nào, ý anh là thằng nhóc đã phá hỏng chuyện tốt của tôi phải không? Anh ta chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.”
Tranh Khải Thái cười ha ha: “Làm sao có thể là anh ta chứ? Đó chỉ là một kẻ cặn bã không đáng kể.”
“Người mà tôi đang nói là anh trai tôi!”
“Gì?”
Không ngờ, người mà Tranh Khải Thái nói là anh trai anh ta?
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của ba người họ, Tranh Khải Thái nhếch miệng cười.
“Đừng nói là ở Đông Hải, cho dù là toàn quốc, cũng là báu vật nghiêng nước nghiêng thành, chẳng lẽ anh tôi sẽ bỏ qua sao?”
“Anh trai tôi đã tập trung vào cô ta từ lâu rồi!”
Thật không ngờ người phụ nữ này lại nổi tiếng như vậy.
Ngay cả anh trai của Tranh Khải Thái cũng điểm danh muốn có được cô!
Họ cũng biết rất rõ về anh trai của Tranh Khải Thái, anh ta là một nhân vật đáng sợ!
Tranh Vân Phong, con trai cả của nhà hào phú Tranh thị, cậu chủ số một Đông Hải, được gọi là anh Phong!
Đồng thời, anh ta cũng là hội trưởng của thương hội Long Minh!
Anh Phong ở Đông Hải thuộc về loại nhân vật có thể một tay che trời, hô mưa gọi gió.
Thấy hai người đều hóa đá, Tranh Khải Thái cười nói: “Các anh từ bỏ đi!”
“Chờ bọn họ tiến vào, xem tôi có thể giúp anh trai xử được nữ nhân tuyệt sắc này như thế nào!”
Sau khi chỉnh sửa cà vạt, Tranh Khải Thái lộ ra biểu cảm “tình thế bắt buộc”.
Nếu cậu chủ số một của Đông Hải, Tranh Vân Phong, hội trưởng thương hội Long Minh, đã tuyên bố muốn người phụ nữ này.
Vậy Lưu Đạt Thành và Cố Tử Hùng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ tranh đoạt trong tuyệt vọng.
Rất nhanh, Lương Nhã Trân dẫn đầu, Lâm Minh Tâm và Trương Gia Giai, ba người đẹp có phong cách khác nhau, bước vào phòng họp và ngồi trước bốn người còn lại.
Sau khi hai bên hàn huyên vài câu, Lương Nhã Trân dẫn đầu nói: “Nếu các anh đã đề nghị hợp tác, tôi nghĩ các anh hẳn là đã có ý tưởng cụ thể.”
“’Ý tưởng cụ thể ư? Cái đó chắc chắn không thể thiếu.”
Tranh Khải Thái trả lời một cách hơi cợt nhả.
Bốn người họ nhìn nhau và mỉm cười, chỉ họ mới biết ‘suy nghĩ’ thực sự của họ là gì.
Đôi mi thanh tú của Lương Nhã Trân cau lại.
Bốn người này thoạt nhìn rất lưu manh, tựa hồ cũng không có nghiêm túc làm ăn.
Lâm Minh Tâm không nhịn được nữa, nói thẳng: “Có muốn hợp tác hay không thì nói một câu, sảng khoái chút đi!”
“Yo, người đẹp nhỏ bé này thật có cá tính nha.”
Cố Tử Hùng sờ cằm và nhếch miệng cười.
Trương Gia Giai cũng tức giận bất bình: “Chúng tôi có hẹn với dì Đổng rồi, cho dù các anh không muốn hợp tác với chúng tôi, dì ấy cũng sẽ giới thiệu đối tác tốt hơn!”
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô bé có vẻ ngoài đáng yêu này, Tranh Khải Thái làm động tác che ngực.
“Đổng Yến Châu à? Đúng là một nhân vật lợi hại, xem ra chúng ta phải nghiêm túc một chút.”
Cợt nhả nói xong, Tranh Khải Thái lại nhìn Cố Tử Hùng và Lưu Đạt Thành, cả ba người họ lại cùng cười.
Lương Nhã Trân hoàn toàn không chịu nổi cái kiểu cà lơ phất phơ đùa cợt của bọn họ.
Cô trực tiếp nhấc điện thoại gọi cho Đổng Yến Châu, nói cho bà ấy biết địa điểm.
Chưa đầy hai phút, Đổng Yến Châu giẫm lên giày cao gót đi tới, đi cùng là một người đàn ông đeo kính hiền lành.
Vừa đi vào, Đổng Yến Châu không khỏi khẽ nhíu mày.
Sao lại chọc phải mấy người này rồi?
Mấy cậu ấm này đều có thế lực lớn ở Đông Hải, bà ấy biết tình thế có chút phiền phức.
“Nhã Trân, dì giới thiệu cho con, vị này là giám đốc Viên. Nếu như con muốn tìm đối tác ở Đông Hải, có thể…”
Kết quả là Đổng Yến Châu còn chưa nói xong, Lưu Đạt Thành đã gõ bàn cắt ngang: “Này, cô Đổng, cô có ý gì thế?”
Cố Tử Hùng cũng không vui nói: “Bây giờ chúng tôi đang nghiêm túc thảo luận về việc hợp tác với đại mỹ nhân họ Lương cơ mà.”
“Cô kêu người tới đây cướp công việc làm ăn của chúng tôi là có ý gì hả?”
“Chẳng lẽ cô thậm chí không thèm nể mặt của cậu Tranh của chúng tôi à?”
Nghe vậy, Đổng Yến Châu không còn cách nào khác đành nói: “Vậy các người nói chuyện đi. Nếu các người không đồng ý, chúng ta có thể nói chuyện với giám đốc Viên, thế này thì không tính là cướp.”
Nói xong, Đổng Yến Châu bình tĩnh ngồi xuống ghế sô pha.
Thân là nữ hoàng thương trường, đã ở nơi làm việc nhiều năm, bà ấy vẫn có thể ứng đối được trường hợp nhỏ này.
Tranh Khải Thái khoanh tay bắt chéo chân liếc nhìn bà lão Đổng Yến Châu này, sau đó ánh mắt lại rơi vào người của Lương Nhã Trân.
“Thương hội Long Minh của chúng tôi có thể để tập đoàn Nhã Trân của các cô vào thương giới Đông Hải.”
“Từ giờ trở đi, Lương Nhã Trân cô sẽ là hội viên của thương hội Long Minh, lợi nhuận của tập đoàn Nhã Trân và các đối tác của chúng ta sẽ được chia theo hai tám.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lâm Minh Tâm không khỏi siết chặt nắm đấm: “Chia hai tám? Chúng tôi tám, các anh hai?”
Cố Tử Hùng lập tức nở nụ cười: “Cô giả ngu sao? Đương nhiên là chúng tôi tám, các cô hai!”
Trương Gia Giai nghiến răng: “Theo quy định kinh doanh, nên chia năm năm mới đúng!”
Lưu Đạt Thành cười khẩy: “Ở phạm vi Đông Hải của chúng tôi, các cô là một công ty nhỏ ở Giang Thành, dựa vào đâu mà chia năm năm với chúng tôi?”
Lúc này sắc mặt của đám người Lương Nhã Trân thay đổi bất thường.
Đúng lúc này.
“Chia năm năm cũng được!”
Tranh Khải Thái đột nhiên lên tiếng.
Mọi người nhìn anh ta đầy bất ngờ.
“Chỉ cần cô đồng ý theo giúp anh tôi mấy tháng, vậy sẽ ký hợp đồng năm năm.”
Tranh Khải Thái ném ra một bản hợp đồng hợp tác.