Cha Tôi Là Chiến Thần - Vô Sương - Chương 151
“Ha ha, anh cho rằng anh là cái thá gì? Chúng tôi đưa ra yêu cầu gì, liên quan gì đến anh hả?”
Lương Nhã Trân phản bác lại: “Anh ấy cũng là nhân viên của công ty chúng tôi!”
“Nói cách khác, cũng là thằng lang thang đến từ Giang Thành à?”
Tranh Khải Thái đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn Dương Tiêu với vẻ khinh thường và nói với giọng trịch thượng.
“Nói thật cho các người biết, về chút tích lũy ở thành phố hạng ba như Giang Thành các cô, trước mặt thành phố lớn Đông Hải của chúng tôi chẳng là gì cả đâu!”
“Ông đây hơi vận dụng thế lực của Đông Hải thì chút tích lũy ở Giang Thành các cô sẽ sụp đổ trong nháy mắt!”
“Cho nên, mặc kệ chúng tôi đưa ra yêu cầu gì, các người chỉ có hai lựa chọn. Một, tuân theo! Hai, phá sản!”
Lưu Đạt Thành bắt chéo chân, nở nụ cười vênh váo tự đại: “Một đám chó nhà quê đến từ thành phố nhỏ mà còn học người khác đàm phán điều kiện sao?”
“Đừng tưởng rằng Đông Hải cũng giống như địa phương nhỏ bé như quê các người!”
“Anh có lợi hại ở Giang Thành đến đâu. Đến Đông Hải, anh cũng chỉ là một con kiến thôi!”
“Tôi khuyên các người nên mau chóng ký hợp đồng đi, tránh bị phá sản!”
Nói xong, một bản hợp đồng được ném qua.
Dương Tiêu liếc nhìn những quy định kỳ quặc trong hợp đồng, cười nhẹ rồi nói với ba người các cô.
“Họ đang muốn làm lũng đoạn và đe dọa một cách trắng trợn đến mức thậm chí không cho phép các công ty khác tham gia thị trường.”
“Đây là vi phạm nghiêm trọng quy chế kinh doanh, chỉ cần gọi điện thoại báo cáo cho lãnh trưởng Triệu, bọn họ sẽ xì hơi ngay.”
Nghe câu này, hiện trường liền yên tĩnh lại.
Lập tức, một tràng cười phá vỡ không gian yên tĩnh.
“Ha ha ha ha, đây không phải là tên ngốc đó chứ?”
“Tôi còn tưởng rằng tên ngốc này có biện pháp gì nữa, ai ngờ lại là báo cáo cho lãnh trưởng? Ha ha ha!”
Tranh Khải Thái mắc cười lắm, anh ta còn cầm điện thoại di động lên, mở màn hình khóa đưa qua: “Gọi, gọi, gọi đi, cứ việc gọi!”
“Nếu hết pin thì dùng di động của tôi để gọi!”
“Tôi muốn xem lãnh trưởng Triệu có quan tâm các người hay không.”
Họ không nhịn được lại cười điên cuồng.
Lưu Đạt Thành, Lâm Minh Tâm và Đổng Yến Châu cũng cho rằng suy nghĩ của Dương Tiêu quá ngây thơ.
Trương Gia Giai cũng nhẹ giọng nói với Dương Tiêu: “Một nhân vật lớn như lãnh trưởng Triệu làm sao có thời gian quan tâm đến chúng ta…”
“Huống chi, bọn họ là Tranh thị ở Đông Hải mà, nghe nói những nhà hào phú này đều có quan hệ với lãnh trưởng gì đó á!”
“Tôi… tôi không nghĩ là chúng ta có thể đấu lại họ, hay là thôi đi…”
Các cô ấy không muốn phải mất mặt, bởi nếu gọi điện tố cáo không đầu không đuôi như vậy, khả năng cao là họ sẽ bị từ chối và cười nhạo.
Cuối cùng, Dương Tiêu vẫn kiên trì và nói với Lương Nhã Trân: “Cô có tin tôi không?”
Cô có tin tôi không?
Năm chữ đơn giản lại làm cho ánh mắt Lương Nhã Trân run lên, cô sững người.
Những ngày này, cô chưa một lần tin Dương Tiêu, luôn cho rằng anh đang khoác lác, nhưng Dương Tiêu đã mang đến cho cô vô số bất ngờ.
Người đàn ông này đã chứng minh bản thân rất nhiều lần rồi.
“Được, tôi tin anh!”
Cô dứt khoát gật đầu.
Sau đó, cô lấy điện thoại di động ra và chuẩn bị gọi đến đường dây nóng của lãnh trưởng thành phố Đông Hải.
Nhưng Dương Tiêu lại lấy điện thoại di động của mình ra, bấm một số, đưa cho cô và nói: “Nào, dùng số của tôi để gọi.”
Cô chớp đôi mắt đẹp, có chút tò mò tại sao lại phải dùng điện thoại di động của anh? Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, lập tức nghe lời cầm lấy gọi.
Thấy cô thực sự nghe theo lời của Dương Tiêu và đi gọi điện thoại, Trương Gia Giai và Lâm Minh Tâm đều cau mày, thở dài bất lực.
Đổng Yến Châu lắc đầu, cho rằng cô đang làm chuyện điên rồ.
Ba người khác nhìn thấy cảnh này đều không nhịn được cười.
Mọi người đều biết về đường dây nóng báo cáo này hoàn toàn không thể liên hệ trực tiếp tới bản thân lãnh trưởng.
Thông thường chỉ sắp xếp một trợ lý trả lời.
Cho dù bạn tố cáo rồi thì cũng phải xếp hàng chờ thụ lý hơn nửa năm, cuối cùng hầu hết còn có thể chẳng giải quyết được gì.
Không ngờ người phụ nữ này lại ngu ngốc đến mức thực sự gọi qua.
Bọn họ ngồi bắt chéo chân chờ tình cảnh người phụ nữ này bị vả mặt.
Bàn tay cầm điện thoại của Lương Nhã Trân trắng bệch. Bên trong truyền đến tiếng tút tút, cô cảm thấy hơi lo lắng.
Bản thân cô cũng không tin cuộc gọi tố cáo như vậy sẽ thành công.
Nhưng vì Dương Tiêu, cô sẵn sàng thử một lần, cho dù có bị chế nhạo.
Kết quả chẳng bao lâu, cuộc gọi được kết nối.
“Alo?”
Giọng nói của một người đàn ông trung niên phát ra từ micro.
Khi đám Tranh Khải Thái nghe thấy thì không khỏi sửng sốt, rồi tức thì tỏ vẻ ngạc nhiên!
Thật bất ngờ, đường dây nóng này lại gọi đến điện thoại di động của Triệu Xuân Lâm?
Cái này không hợp lý lắm nhỉ?
Họ nhận ra giọng nói của bản thân Triệu Xuân Lâm.
Chẳng lẽ người phụ nữ này trúng vận phân chó rồi?
Lâm Minh Tâm và Trương Gia Giai nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự ngạc nhiên mừng rỡ trong mắt nhau.
“Cái này, hình như là lãnh trưởng tự mình tiếp điện thoại?”
Sau khi Lương Nhã Trân gật đầu với họ để xác nhận thì phấn khích đến mức suýt nhảy dựng lên.
Cô nhanh chóng tố cáo mọi chuyện với lãnh trưởng Triệu.
Dương Tiêu im lặng lắng nghe.
Cuộc gọi này chắc chắn là do chính Triệu Xuân Lâm trả lời rồi, bởi vì đây là số riêng mà ông ta cho anh.
Hơn nữa Triệu Xuân Lâm chắc chắn đã nhận ra rằng đó là số của anh gọi qua, làm sao ông ta dám không trả lời chứ?
Thấy việc tố cáo được hoàn thành thuận lợi, Lương Nhã Trân trả lại điện thoại cho Dương Tiêu, vui mừng khôn xiết!
“Lãnh trưởng Triệu nói sẽ lập tức chạy tới xử lý!”
Nghe vậy, Lâm Minh Tâm cùng Trương Gia Giai đều rất kích động. Mặt mày họ hớn hở, cái cau mày ban nãy đã biến mất!
Thậm chí, họ còn hào hứng hướng sự chú ý về phía Dương Tiêu.
Lần này nhờ có Dương Tiêu đề nghị báo cáo, nếu không có thể phải ngậm bồ hòn rồi.
“Này, cậu Tranh, sao lại thế này?” Lưu Đạt Thành nhận ra có gì đó không ổn.
Trực tiếp liên lạc được với lãnh trưởng Triệu cũng thôi đi, không ngờ lãnh trưởng Triệu vậy mà lại đồng ý chạy tới xử lý?
Phải biết rằng nếu lãnh trưởng Triệu thực sự thi hành luật, thì những gì họ làm chắc chắn sẽ vi phạm luật và quy định thương mại.
Bọn họ lập tức trở nên bất an.
Nhưng Tranh Khải Thái vẫn cái dáng vẻ bình tĩnh như đã liệu trước.
“Yên tâm.”
“Tranh thị chúng ta và Triệu Lãnh Trưởng vẫn luôn có quan hệ rất tốt, không cần sợ.”
Anh ta tự tăng thêm can đảm cho mình, sau đó nói với đám người Lương Nhã Trân.
“Ha ha, cho dù cô có ăn may báo cáo đến lãnh trưởng, nhưng tôi vẫn khuyên các cô đừng nên vui vẻ quá sớm.”
“Bởi vì hôm nay, cho dù là Triệu lãnh trưởng tự mình đến, cũng không chắc do ông ta quyết định!”
“Các cô chắc còn chưa biết, hôm nay Đông Hải có một vị nhân vật lớn đến Đông Hải chứ gì?”
Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.
Lưu Đạt Thành như nghĩ tới điều gì: “Chẳng lẽ, người anh nói, chính là vị đại nhân kia?”
Cố Tử Hùng cũng cả kinh nói: “Tôi cũng mới nghe cha tôi nói, hôm nay, vị đại nhân kia sẽ giá lâm Đông Hải!”
“Ngay cả cha tôi muốn đi xum xoe, cũng bị đuổi ra ngoài!”
Đổng Yến Châu cũng có nghe qua, run rẩy nói: “Việc này tôi cũng mới nghe nói! Chẳng lẽ, ý của cậu là, vị đại nhân kia hôm nay sẽ xuất hiện tại đại hội thương mại Đông Hải sao?”
Tranh Khải Thái mỉm cười tự tin: “Đúng vậy!”
Dứt lời, mọi người đều hít sâu một hơi.
Lâm Minh Tâm nghi hoặc: “Các người đang nói người nào thế?”
Trong đầu Lương Nhã Trân, Trương Gia Giai cũng đầy dấu chấm hỏi.
Vẻ mặt Đổng Yến Châu ngưng trọng, nhìn ba người bọn họ nhỏ giọng nói: “Chính là chiến thần Hoa Hạ hiện giờ, chiến tướng cấp Thất Tinh đầu tiên trong lịch sử, vị đại nhân phong hào Đế Tôn kia!”