Cha Tôi Là Chiến Thần - Vô Sương - Chương 153
Đổng Yến Châu bất đắc dĩ nói một câu: “Thế lực của Tranh thị quá lớn, lãnh trưởng sao có thể công bằng được…”
Bọn họ đều lo lắng chán nản nói.
Thậm chí còn cho rằng trong rất nhiều chuyện, Dương Tiêu đều nghĩ quá đơn giản, lý tưởng hóa quá rồi.
Quả nhiên ngay từ đầu đã không nên ôm ấp hi vọng gì với việc báo cáo này.
Nhìn bọn họ ủ rũ, mặt xám như tro tàn, đám người Tranh Khải Thái đắc ý không thôi.
Đương lúc bọn họ chờ mong Triệu lãnh trưởng sẽ mở miệng nể mặt bọn họ.
“Ngài đây nói đúng!”
Kết quả, Triệu Xuân Lâm trước mắt bao người, đi tới trước mặt Dương Tiêu, lớn tiếng nói một câu.
“Ơ?”
Bốn người Lương Nhã Trân, Lâm Minh Tâm, Trương Gia Giai, Đổng Yến Châu trợn mắt há hốc mồm, hết sức kinh ngạc!
Tranh Khải Thái, Cố Tử Hùng, Lưu Đạt Thành thì hoàn toàn không thể tin nổi.
Tuyệt đối không nghĩ tới, Triệu lãnh trưởng sẽ tán dương Dương Tiêu?
“Tôi làm lãnh trưởng thành phố Đông Hải, tại sao lại không thể chấp hành theo lẽ công bằng?”
“Chuyện này tôi đã tìm hiểu qua, quả thật là đám người Thương hội Long Minh không đúng!”
“Tôi hi vọng sau này mấy cậu có thể cạnh tranh công bằng, đừng để tái hiện hành vi cạnh tranh không đứng đắn này!”
Triệu lãnh trưởng nói mấy câu là đã giải quyết dứt điểm mọi chuyện.
Sắc mặt mấy người Tranh Khải Thái đột nhiên thay đổi, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên!
Bất kể có nói thế nào cũng không ngờ tới, Triệu Xuân Lâm này lại không tiếc đắc tội Tranh thị để giúp đỡ đám rác rưởi của Giang Thành này?
Lãnh trưởng hôm nay bị động kinh à?
Triệu Xuân Lâm hít sâu một hơi.
Tranh thị tại Đông Hải quyền thế ngập trời, đến nỗi lãnh trưởng thành phố Đông Hải như ông ta cũng phải nể mặt ba phần, thế nhưng so với chiến tướng Thất Tinh Đế Tôn đại nhân thì chẳng khác nào đom đóm với trăng trên trời!
Ông ta đương nhiên biết nên đứng về bên nào.
Đổng Yến Châu là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng hô to một câu: “Lãnh trưởng anh minh!”
Theo sau đó là ba người Lương Nhã Trân vô cùng kích động.
Triệu Xuân Lâm nói tiếp: “Các vị muốn hợp tác với Long Minh phải không, tôi có thể ở đây chứng kiến, đảm bảo sẽ không để xuất hiện hợp đồng ngang ngược!”
Kết quả Dương Tiêu đột nhiên mở miệng: “Không.”
“Chúng tôi không hợp tác với Thương hội Long Minh nữa.”
“Chúng tôi muốn hợp tác với Thương hội Thần Châu!”
“Thương hội Thần Châu càng có tiềm lực phát triển hơn, sớm hay muộn gì cũng sẽ vượt qua Thương hội Long Minh!”
Dương Tiêu vừa dứt lời, tất cả mọi người đều có chút bất ngờ.
Đám người Tranh Khải Thái của Thương hội Long Minh lại càng ngồi không yên, vẻ mặt khinh thường.
“Ha ha, há miệng là bốc phét, vượt qua được Thương hội Long Minh sao?”
“Khoác lác ai mà chẳng biết!”
Cố Tử Hùng tức giận nói một câu.
“Nói cho nhóc con anh biết, quy mô hiện tại của Thương hội Long Minh gấp mười lần Thương hội Thần Châu đấy!”
Lưu Đạt Thành kiêu ngạo nói.
Lương Nhã Trân cẩn thận suy xét một hồi, cuối cùng quyết định ủng hộ Dương Tiêu!
Lúc này cô mở miệng nói.
“Gấp mười thì đã sao, cứ chờ xem đi, chỉ cần cạnh tranh công bằng, tập đoàn Nhã Trân chúng tôi chưa ngán ai bao giờ!”
“Nếu đã vậy, tôi sẽ lập tức liên lạc để giám đốc Viên trở về!”
Đổng Yến Châu cũng có chút vui vẻ.
Vì thế, dưới sự chứng kiến của Triệu Xuân Lâm, hợp đồng đã được ký kết!
Ván đã đóng thuyền, đám người Tranh Khải Thái cũng không thay đổi được gì.
Cuối cùng vẫn để cho tập đoàn Nhã Trân thuận lợi tiến quân vào giới kinh doanh của Đông Hải!
Bọn họ không cam lòng ủ rũ rời khỏi phòng họp.
“Cảm ơn Triệu lãnh trưởng!”
Lương Nhã Trân nói lời cảm ơn, Triệu Xuân Lâm cổ vũ bọn họ sau này cố gắng phát triển tốt tại Đông Hải.
Còn vô cùng nhiệt tình nói tương lai nếu có gặp phải khó khăn gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ông ta.
Triệu Xuân Lâm biết rất rõ, mấy người đẹp này đều là người bên cạnh Đế Tôn.
Lần này may mắn giúp được bọn họ, chẳng khác nào để lại ấn tượng tốt cho Đế Tôn!
Đây chính là điều ông ta tha thiết ước mơ đó!
Triệu Xuân Lâm đi rồi, Lâm Minh Tâm vô cùng tò mò hỏi một câu.
“Nói đi, vì sao chúng ta phải từ bỏ Thương hội Long Minh quy mô lớn để chọn hợp tác với Thương hội Thần Châu?”
Cô ấy vừa dứt lời, Lương Nhã Trân liếc mắt nhìn Dương Tiêu một cái, ngầm hiểu, cười nói: “Minh Tâm, cậu thử nghĩ xem.”
“Bất kể thế nào, Thương hội Long Minh đều ở trong tay Tranh thị.”
“Hợp tác với thương hội này, tương lai nhất định sẽ bị thế lực của Tranh thị chèn ép.”
“Chúng ta tương lai không thể động một tí là làm phiền Triệu lãnh trưởng ra mặt hỗ trợ chứ?”
“Cho nên cân nhắc đến sự phát triển về lâu về dài, tớ cho rằng Dương Tiêu nói rất đúng, Thương hội Thần Châu càng có tiềm lực hơn!”
Nói đến đây, Lương Nhã Trân nhìn Đổng Yến Châu một cái.
“Hơn nữa Thương hội Thần Châu là do dì Đổng giới thiệu, chúng ta càng thêm yên tâm hơn.”
“Cho dù trước mắt quy mô của Thương hội Thần Châu có hơi nhỏ, nhưng chúng ta nên tin tưởng vào thực lực của mình!”
“Tập đoàn Nhã Trân chúng ta sau khi gia nhập liên minh, sau này quy mô của Thương hội Thần Châu nhất định sẽ từ từ lớn mạnh!”
“Thậm chí, giống như Dương Tiêu nói, sẽ có một ngày vượt qua Thương hội Long Minh cũng chưa biết chừng?”
Nghe xong những lời này, Lâm Minh Tâm và Trương Gia Giai nhất thời hiểu ra, thật đúng là một quyết định sáng suốt.
“Không thể không nói, lần này thật sự ít nhiều cũng nhờ có anh Dương Tiêu.”
Trương Gia Giai cười hì hì.
“Nếu không có anh Dương Tiêu đề nghị báo cáo, em nghĩ, tập đoàn chúng ta cũng không thể thuận lợi tiến quân vào Đông Hải như vậy đâu!”
Lâm Minh Tâm cũng cười nói: “Đúng thế, đúng thế, Dương Tiêu, anh thật sự không khác gì thần tiên biết trước mọi chuyện nha, thế mà lại biết Triệu lãnh trưởng sẽ nhiệt tình giúp đỡ chúng ta.”
Dương Tiêu mỉm cười: “Chuyện này thì có gì đâu.”
Anh nhìn về phía Lương Nhã Trân: “Đều là cô bằng lòng tin tưởng tôi, chịu đi báo cáo, cho nên chúng ta mới thành công, không phải sao?”
Anh vừa nói xong, Lương Nhã Trân đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Giây phút vừa rồi, cũng không biết vì sao, cô lại bằng lòng tin tưởng Dương Tiêu.
“Ha ha, Trần Trân bằng lòng tin tưởng anh Dương Tiêu, mạo hiểm bị người ta cười nhạo vẫn gọi điện thoại cho Triệu lãnh trưởng!”
“Vừa rồi nếu đổi thành bọn tôi, có lẽ thật sự không có dũng khí này đâu.”
“Tin tưởng nhau vô điều kiện, đây có lẽ chính là tình yêu đó! Ái chà chà!”
Nhìn Trương Gia Giai trêu ghẹo, mặt mày Lương Nhã Trân càng thêm đỏ hơn, khẽ huých tiểu yêu tinh này một cái.
Đổng Yến Châu nhìn mấy người trẻ tuổi, cũng cười theo.
“Được rồi, tóm lại chuyện kế tiếp chỉ cần chúng ta cố gắng phát triển ở Đông Hải là được.”
“Về sau chúng ta sẽ là người của Thương hội Thần Châu, chúng ta phải khiến Thương hội Thần Châu trở nên lớn mạnh, cho đến khi vượt qua Thương hội Long Minh!”
Lời này thật sự đã đánh thức ý chí chiến đấu sục sôi của ba người bọn họ.
“Đúng vậy, chúng ta nhất định phải cố gắng vượt qua Thương hội Long Minh, trở thành thương hội hàng đầu Đông Hải!”
Kế tiếp, Triệu Xuân Lâm chủ trì nghi thức khai mạc, đại hội thương mại Đông Hải chính thức bắt đầu.
Đám người Lương Nhã Trân thuận lợi thành công thu hút vốn đầu tư cho công ty của mình.
Còn về Dương Tiêu, sau khi Triệu Xuân Lâm chủ trì xong nghi thức khai mạc, trước khi rời khỏi hiện trường đã đặc biệt lặng lẽ đến tìm Dương Tiêu.
“Đế Tôn đại nhân, cân nhắc đến chuyện tương lai ngài còn ở lại Đông Hải lâu dài, thân phận này có khả năng không quá thuận tiện.”
“Nơi này của tôi vừa lúc còn thiếu một chức vụ, chủ nhiệm chánh văn phòng an ninh Đông Hải, không biết ngài có bằng lòng đảm nhiệm không?”
Nói xong, ông ta lấy ra một tờ giấy chứng nhận.