Cha Tôi Là Chiến Thần - Vô Sương - Chương 154
“Chức vụ này mới có thể thay ngài giải quyết rất nhiều phiền toái, lại không để bại lộ thân phận chiến tướng Thất Tinh chí tôn của ngài.”
Chỉ cần có thể nịnh hót, Triệu Xuân Lâm đều không bỏ qua.
Nói thật, cái tên Triệu Xuân Lâm này rất biết xử lý mọi chuyện, có một thân phận như vậy, sau này ở Đông Hải quả thật càng thêm thuận tiện.
Vì thế Dương Tiêu vui lòng nhận luôn.
…
Sau khi rời khỏi phòng hội nghị, đám người Tranh Khải Thái vẫn còn tức giận bất bình.
“Không ngờ Triệu lãnh trưởng thật sự đến đây, lại còn rất công bằng, đám người bọn họ thật đúng là ăn may rồi!”
Cố Tử Hùng không cam lòng mắng một câu. Harry Potter fanfic
Lưu Đạt Thành cũng nói: “Cái tên Dương Tiêu kia, ỷ có Triệu lãnh trưởng ở đây, cáo mượn oai hùm chó cậy thế chủ!”
“Tôi cũng không tin Triệu lãnh trưởng có thể bảo vệ anh ta cả đời!”
Tranh Khải Thái hung dữ nói: “Hay cho một Triệu Xuân Lâm, dám không thèm nể mặt Tranh thị chúng ta!”
“Tôi trở về sẽ nói cho cha tôi biết, chỉ cần cha tôi và Mã tổng trưởng nói một tiếng, cái chức lãnh trưởng này của ông ta đừng hòng làm đến cùng!”
Anh ta vừa dứt lời, hai mắt Cố Tử Hùng và Lưu Đạt Thành đều sáng lên.
Không hổ là Tranh thị thế lớn lực lớn, ngay đến Triệu lãnh trưởng cũng nói muốn chỉnh là chỉnh!
“Có điều, hiện tại để cho người phụ nữ kia thuận lợi tiến vào giới kinh doanh Đông Hải, chúng ta phải làm sao bây giờ, kế tiếp làm sao để giúp anh trai anh bắt cô ta?”
Cố Tử Hùng căm hận nói.
Vốn định mượn chuyện tập đoàn bọn họ tiến quân vào Đông Hải để ép cô đi vào khuôn khổ, không ngờ kế hoạch này lại vỡ bể.
Tranh Khải Thái cười ha ha: “Bọn họ quá ngây thơ rồi.”
“Thật sự cho rằng cạnh tranh công bằng là có thể thắng nổi Thương hội Long Minh chúng ta sao?”
“Đông Hải là địa bàn của chúng ta, đa số tài nguyên đều nằm trong tay chúng ta! Chúng ta có thể hô mưa gọi gió!”
Nói đến đây, Tranh Khải Thái vươn ra ba đầu ngón tay.
“Ba tháng.”
“Tranh Khải Thái tôi sẽ trong vòng ba tháng này khiến Thương hội Thần Châu giải tán tại chỗ! Khiến cho công ty của người phụ nữ kia phải phá sản!”
“Đến lúc đó, cô ta sẽ phải tới quỳ xuống cầu xin chúng ta!”
…
Ngày đầu tiên của đại hội thương mại Đông Hải diễn ra vô cùng thuận lợi.
Lương Nhã Trân thành công đàm phán rất nhiều hợp tác, có thể nói là thu hoạch phong phú.
Đến buổi tối, ban tổ chức còn mở tiệc chiêu đãi tất cả khách khứa.
Yến tiệc hết sức xa hoa, không dưới nghìn chỗ ngồi, nhìn thấy cảnh tượng phô trương này, cô gái nhỏ Trương Gia Giai vô cùng kích động.
“Không nghĩ tới còn có yến hội xa hoa như vậy! Ha ha, hôm nay thật sự vui quá, tớ sắp đói bụng chết rồi!”
Nhìn thấy những người khác bắt đầu tìm chỗ ngồi, Trương Gia Giai cực kỳ tinh mắt nhìn đến cái bàn hoa lệ nhất.
“Chỗ ngồi kia hoành tráng quá, nhanh nhanh, chậm là sẽ bị chiếm mất!”
Dưới sự thúc giục của Trương Gia Giai, đoàn người an vị tại chiếc bàn hoa lệ nhất.
Tâm trạng của Lương Nhã Trân, Lâm Minh Tâm hôm nay cũng rất tốt, ai nấy đều có vẻ phấn khởi, cho nên không hề nghĩ nhiều.
Đổng Yến Châu vì đến một mình cho nên ngồi cùng bọn họ.
Kết quả ngồi xuống không lâu mới nghe thấy có người nói, chỗ ngồi này đã có người nhắm trước rồi.
Bữa tiệc này được đặt tổng cộng 1001 bàn, dựa trên số tiền hợp tác được ký kết tại đại hội ngày hôm nay để sắp xếp.
Lúc này, người phụ trách tối cao nhất của đại hội Hoắc Dụ Đồng đang ở trên sân khấu nói: “Vị trí hàng đầu là số tiền lớn hơn 5 tỷ!”
“Từ vị trí thứ hai đến vị trí thứ tư là số tiền lớn hơn 3 tỷ!”
“Thứ năm đến thứ bảy lớn hơn 1 tỷ!”
“Còn lại, là dưới 1 tỷ.”
Hoắc Dụ Đồng vừa dứt lời, Đổng Yến Châu hỏi: “Hôm nay mọi người ký được bao nhiêu?”
Lương Nhã Trân nhỏ giọng nói: “Năm hợp đồng tổng cộng còn chưa tới trăm triệu…”
“Tập đoàn của chúng ta mới bắt đầu khởi nghiệp, nào có giao dịch lớn như vậy.”
Trương Gia Giai bĩu môi.
Đúng lúc này, đột nhiên một người đàn ông trung niên bụng phệ kiêu ngạo đi tới, lớn tiếng hỏi: “Thế xin hỏi hơn 10 tỷ ngồi ở bàn nào?”
Ông ta vừa dứt lời, nhất thời dẫn tới một trận xôn xao.
Có người nhận ra đây là chủ tịch Hà, Hà Tranh, nghe nói là người đứng đầu tổng số kim ngạch hợp tác trong ngày đầu tiên!
Lúc này Hoắc Dụ Đồng đi đến cung kính nói: “Chào ngài, 10 tỷ, đương nhiên là mặc cho ngài chọn bàn rồi.”. ngôn tình ngược
Hà Tranh mỉm cười hài lòng, nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào bàn của đám người Dương Tiêu.
“Bàn này sao lại hoa lệ vậy?”
“Mấy người bao nhiêu tiền?”
Lương Nhã Trân xấu hổ nói: “Không tới 100 triệu…”
“Phụt…”
Lập tức, cả sảnh đường được một trận cười vang.
Hà Tranh càng cười khoa trương hơn, ông ta cao ngạo ra lệnh: “Thế còn không nhanh đứng lên nhường chỗ?”
“Sao lại không biết tự lượng sức mình thế hả? Vị trí này mà mấy người cũng có tư cách ngồi sao?”
Hà Tranh vừa nói xong, lúc này hiện trường có không ít người nhìn về bên này xem kịch vui.
Thậm chí đã có người nói.
“Một kẻ chưa được 100 triệu cũng dám tranh chỗ ngồi với ông chủ Hà ư?”
“Thật đúng là không biết điều mà, không nghĩ xem mình được mấy cân mấy lạng?”
Hà Tranh đắm chìm trong những lời khen ngợi, vô cùng đắc ý!
Mấy người Lương Nhã Trân nhất thời xấu hổ không chịu nổi.
Lâm Minh Tâm cau mày nhẹ giọng hỏi: “Người này là ai vậy?”
Đổng Yến Châu trầm giọng trả lời: “Hà Tranh, một ông chủ nổi lên trong mấy năm gần đây ở khu Thân Đông mới giải phóng, quy mô kinh doanh rất lớn, danh tiếng vang dội.”
“Nghe nói năm nay ông ta còn định giành lấy chiếc ghế người giàu nhất vùng mới giải phóng Thân Đông.”
Lời này khiến đám người Lương Nhã Trân trợn mắt há hốc mồm.
Kết quả đúng lúc này, Hoắc Dụ Đồng đi đến, vẻ mặt vô cùng khó xử.
“Ừm, ngại quá, chỗ này thật ra không nằm trong danh sách xếp theo thứ tự kim ngạch…”
“Chỗ này là đặc biệt để cho chiến tướng Thất Tinh đại nhân.”
Dứt lời, trong nháy mắt, toàn trường đều hít một ngụm khí lạnh.
Quả thật là có tin đồn hôm nay chiến tướng Thất Tinh đại nhân sẽ giá lâm Đông Hải, thậm chí còn định tham dự đại hội thương mại của Đông Hải!
Hoắc Dụ Đồng lại nói: “Có điều, chiến tướng đại nhân cũng không nói rõ cụ thể thời gian tham dự.”
“Tôi nghĩ, đến lúc này rồi chắc hôm nay đại nhân sẽ không đến đâu.”
Nghe Hoắc Dụ Đồng nói vậy, mọi người đều có chút kích động.
Mình suýt nữa đã được hít thở cùng một bầu không khí với đương kim chiến tướng Thất Tinh đại nhân rồi!
Có điều, vị trí cao cao tại thượng vốn nên dành cho chiến tướng đại nhân hiện giờ lại bị một đám người không biết tự lượng sức mình chiếm cứ.
Lập tức có không ít người không nhịn được mà châm chọc.
“Ha ha, cho dù chiến tướng không đến, cũng nên để trống, hoặc là ưu tiên cho người có tổng kim ngạch lớn nhất!”
“Đúng thế, chỗ ngồi của chiến tướng đại nhân là nơi mà ai cũng có tư cách ngồi sao?”
Còn có người đã nhận ra đám người bàn Dương Tiêu là người của Thương hội Thần Châu, lúc này khinh thường nói.
“Nhất là vài người của thương hội hạng ba, quả đúng là vũ nhục chiến tướng đại nhân.”
Nghe những lời này, đám người Lương Nhã Trân chỉ cảm thấy xấu hổ không ngóc đầu lên nổi.
Trương Gia Giai nhẹ giọng nói một câu: “Đều tại tớ…”
Lương Nhã Trân than một tiếng: “Không trách cậu, cậu cũng không biết, nếu vị trí này để cho chiến tướng đại nhân, vậy chúng ta đổi bàn khác là được…”
Nhìn Lương Nhã Trân chuẩn bị đứng dậy chuyển vị trí, tất cả mọi người đều bật cười.
Thậm chí có người còn trào phúng nói: “Mấy người còn không nhanh cướp chỗ với mấy người đến sau đi, chỉ bằng mấy chục triệu kim ngạch kia mà cũng đòi tranh giành, còn không đi thì cơm cũng không có mà ăn đâu.”
“Ha ha ha.”